– \”Anh trưởng! Khách quý của anh đến này!!!\”
Cứ mỗi khi thấy cái anh nhỏ bên câu lạc bộ Mĩ thuật mở cửa phòng tập bước vào, Kwon Soonyoung lại gào ầm lên gọi Seungcheol như thế.
Mấy thành viên trong đội bóng chuyền sợ Seungcheol một phép, nhưng đấy là chuyện trước khi có sự xuất hiện của nhân tố Yoon.
Ai trong đội bóng cũng đã được truyền tai nhau về giai thoại \”cấm ngôn\” và giai thoại \”cách xa năm mét\”. Một nửa trong số họ cảm thán thì ra anh trưởng cũng có mặt như thế. Nửa còn lại vô cùng ngạc nhiên, bởi những kẻ từ trước đến nay dám gây sự với anh Seungcheol thường không được nhìn thấy ánh nắng ngày mai.
Thế rồi sau vài lần Jeonghan đến, họ dần dần nhận ra, nếu được anh nhỏ bảo kê thì Choi Seungcheol cũng chỉ còn là một cái tên. Hơn nữa, mỗi khi Jeonghan ghé sang, không khí sân tập luôn thoải mái hơn bình thường bởi anh trưởng của bọn họ tự nhiên sẽ không còn trưng ra cái bản mặt lạnh như tiền nữa.
Seungcheol quay ra cửa tìm kiếm vị khách quý trong lời nói của Soonyoung, mí mắt anh lập tức giật liên hồi khi thấy ngoài Jeonghan thì còn có Hội trưởng Hong đang chắp tay khoan thai đi sau. Hai tên này ở cùng một chỗ, nói không ngoa chính là ác mộng của Choi Seungcheol. Anh đã nhận ra điều này chỉ trong vài lần nhìn thấy hai người đó ở cạnh nhau.
– \”Dạo này Hội sinh viên có vẻ nhàn nhã nhỉ Hội trưởng? Thấy mày cứ ghé qua đây hoài, hay nếu có nguyện vọng làm thành viên của đội bóng chuyền thì tao sẽ thử chiếu cố cho nhé?\”
Seungcheol chào đón Jisoo bằng vài câu nói đểu như thế, nhưng có vẻ Jisoo không mấy quan tâm. Hội trưởng Hong mỉm cười đáp lại:
– \”Mày khỏi, tao đi chơi với Jeonghan.\”
Lời này của Jisoo là nói thật. Ba năm qua chẳng có mấy lần được gặp bạn, vậy mà bạn chỉ về có ba tháng rồi lại đi tiếp. Jisoo cứ hễ rảnh rỗi lại tranh thủ đi chơi với Jeonghan nhiều nhất có thể. Ấy vậy mà thằng bạn thân lại dám hùa theo Seungcheol kháy đểu cậu:
– \”Thật không để đi đồn? Hay là đến kiếm người đã từng thương thì nói.\”
Seungcheol nhướn mày, ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Jeonghan. Anh liền tiếp lời:
– \”Thế à? Nhưng mà người đã từng thương đang đại diện cho đội để đi thi đấu giải liên trường ở thành phố khác mất rồi, tiếc quá.\”
Nói qua nói lại một hồi, mấy thành viên trong đội bóng lại được nhìn thấy trận đấu võ mồm của ba thành viên hội người cao tuổi.
Nhiệt độ hôm nay cao hơn so với mọi ngày, Mingyu nhìn thấy mái tóc bông xù mọi khi của Jeonghan giờ được anh buộc gọn ra sau, cậu buột miệng nói:
– \”Anh nhỏ xinh nhỉ?\”
Lee Chan đứng bên cạnh Mingyu liền gật đầu như gà mổ thóc, còn chưa kịp hùa theo khen thêm câu nào thì cậu đã ngay lập tức cảm thấy ánh mắt không mấy thiện chí của anh trưởng liếc sang.
Thấy nhiệt độ xung quanh anh trưởng đột ngột hạ xuống, mấy thành viên trong đội bóng tự giác lật đật quay về vị trí tiếp tục luyện tập.