Yoon Jeonghan ngồi yên vị trên chiếc ghế xoay độc quyền của chủ tịch Hội sinh viên, mắt vẫn nhìn vào cái tay phải đang được quấn mấy lớp băng của mình.
– \”Bao giờ mới lành?\”
Chủ tịch Hội sinh viên Hong Jisoo bước đến, đặt nhẹ lên bàn một tách cà phê vừa được pha cho người đang ngồi.
Jeonghan nằm bò ra bàn, thở dài đáp:
– \”Ba tuần.\”
– \”Nhanh nhỉ?\”
Hong Jisoo bất ngờ, là bất ngờ thật chứ không hề có ý châm chọc thằng bạn thân. Bình thường bong gân mức độ nhẹ nhất cũng phải một tháng trở lên mới lành, ba tuần mà đã có thể tháo băng chứng tỏ Yoon Jeonghan mạng lớn, hay nói theo ngôn ngữ của giới trẻ chính là \”các cụ gánh còng lưng.\”
– \”Tao chịu, lỡ bao nhiêu việc. Không phải tên kia lắm lời thì tối hôm qua bôi thuốc có khi cũng đỡ rồi.\”
Chủ tịch Hong lắc đầu cười trừ, trong lòng rất đồng cảm với \”tên lắm lời\” kia nhưng lại chọn cách nói dễ nghe hơn với người trước mặt:
– \”Thuốc gì mà bôi một đêm hết bong gân? Tao cũng muốn mua.\”
– \”Mày mua làm gì? Hồi trước yêu em nào trong đội bóng chuyền thì còn có cơ hội dùng chứ giờ thành người yêu cũ rồi lấy đâu ra gân nữa mà bong?\” – Jeonghan chọc ngoáy.
Jisoo chửi thề một câu sau đó hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, dù sao cũng không thể đánh người đang bị thương. Nói chuyện rất ngứa đòn, không hổ là bạn thân của Hong Jisoo.
Đột nhiên cánh cửa phòng hội học sinh vang lên mấy tiếng gõ rồi được mở ra từ từ. Cả hai người đồng thời quay ra, liền nhìn thấy mái tóc của ai đó, rồi đến đôi mắt, rồi cái mũi… một gương mặt quen thuộc dần hiện ra.
– \”Cậu Mingyu, vào đi.\” – Chủ tịch Hong nở một nụ cười công nghiệp đón khách.
Kim Mingyu cười gượng gạo, cậu đứng khép nép ở cửa mà ngượng ngùng gãi đầu gãi tai.
Rõ là chủ động đến gõ cửa, nhưng lại đứng như trời trồng trước cửa phòng hội học sinh. Chủ tịch Hong nhịn cười mở lời:
– \”Cậu Mingyu, cậu đến hội học sinh có chuyện gì sao?\”
– \”À!\” – Mingyu cười cười xoa đầu nói. – \”Em tìm anh Jeonghan ạ, ban nãy em có qua câu lạc bộ Mĩ thuật thì mọi người bảo chắc anh ở cùng anh Jisoo, nên em đến đây.\”
Quá trình tìm kiếm Jeonghan gian nan hơn rất nhiều so với những lời nói qua loa của Mingyu. Có lẽ hai người đều đã tưởng tượng ra cảnh câu lạc bộ Mĩ thuật nhe nanh khoe vuốt với con cún bự họ Kim, chứ không đơn giản là trả lời nhẹ nhàng như những gì cậu kể.
Jisoo rủ lòng thương, gõ nhẹ vào vai Jeonghan vài cái. Người đang ngồi trên ghế xoay liền thở dài khi nhìn thấy nụ cười của chủ tịch Hội sinh viên. Cậu uể oải đứng lên rồi bước đến gần Mingyu.
– \”Có chuyện gì sao?\”
Mingyu tiếp xúc với Jeonghan ở khoảng cách gần, lập tức sinh ra một loại áp lực rất quen thuộc, nó làm cậu nhớ đến những lần bị anh trưởng quát.