Lúc Triệu Vũ tỉnh dậy đã là 20h hơn, bên cạnh không có người nhưng vẫn còn hơi ấm, chắc Tần Chí Minh rời đi chưa lâu. Triệu Vũ ngồi dậy lật chăn ra, nhìn cả người đâu đâu cũng có dấu vết làm tình khiến cậu thở dài, cảm thấy bản thân dạo này túng dục quá độ.
Cạch.
Tiếng mở cửa làm cậu hơi khựng lại, ngước lên thì thấy Tần Chí Minh đang bê theo một bát cháo đi tới. Đặt bát cháo lên tủ đầu giường, hắn nhìn cậu, mắt sáng quắc. Triệu Vũ hừ một cái, kéo chăn chùm kín người chỉ để lộ mỗi cái đầu.
Nhìn hành động đáng yêu của cậu, hắn nhịn không được mà mỉm cười. Lấy cái ghế ngồi xuống cạnh giường, Tần Chí Minh bê bát cháo lên, múc một thìa rồi kêu cậu há miệng.
\”Ngoan, ăn vài miếng cho đỡ đói.\”
Triệu Vũ giận dỗi không muốn để ý tới hắn. Tại sao khi thức dậy cậu vẫn trần truồng nằm trong chăn còn hắn lại quần áo chỉnh tề như thế. Quá khó chịu.
\”Không đói.\”
Vừa nói xong, bụng đã không phối hợp mà vang lên tiếng ọc ọc. Triệu Vũ vừa tức vừa xấu hổ, hắn thì nhịn cười tới nỗi tay run lên.
Cậu thấy vậy tức không chịu được bèn xuống giường ngồi lên đùi hắn, há miệng cắn lên môi Tần Chí Minh. Tần Chí Minh dang tay sang hai bên mặc cho cậu nghịch ngợm. Từ cắn Triệu Vũ đổi sang mút, cuối cùng là môi lưỡi dây dưa, lúc tách ra vậy mà lại có một sợ chỉ bạc kéo dài. Hắn lè lưỡi liếm đi sợi chỉ bên miệng mình rồi vươn tới liếm luôn trên môi cậu.
\”Vui lên chưa?\”
Triệu Vũ không trả lời, Tần Chí Minh bèn ăn một thìa cháo sau đó vươn tay giữ chặt đầu cậu, dùng lưỡi đẩy cháo từ miệng mình qua miệng cậu. Cứ như thế hai người dùng phương pháp kì quặc nhất để ăn hết bát cháo.
Có những lúc nuốt không kịp, cháo trắng chảy ra khỏi miệng khiến cậu trông dâm đãng vô cùng. Tần Chí Minh chăm chú nhìn cậu, tưởng tượng ra cậu đang nuốt tinh dịch của mình, cổ họng lại khô rát, hắn nhanh chóng bế cậu lên giường rồi mang bát ra khỏi phòng. Triệu Vũ nhìn theo bóng lưng chạy chối chết của hắn mà bật cười. Cậu xoay người rót nước vào ly cầm lên uống cho đỡ rát họng, tiện thể đi vào nhà vệ sinh đánh răng rồi mới quay lại giường.
Một lúc sau Tần Chí Minh bước vào phòng, vẻ mặt của hắn đã bình thản trở lại, leo lên giường ôm cậu vào lòng.
Triệu Vũ nhanh chóng sáp lại gần thì thào: \”Anh, cái cửa kính kia là sao?\”
Cậu vẫn chưa quên cảm giác kích thích khi bị nhìn thế kia đâu, mặc dù cậu không muốn bị người ta dòm ngó nhưng phải công nhận nó trợ hứng hiệu quả phết.
\”Đừng lo, cửa kính có thể nhìn từ trong ra ngoài nhưng từ ngoài nhìn vào chỉ thấy phản chiếu lại khung cảnh bên ngoài thôi. Cơ thể em chỉ có tôi mới được nhìn, hiểu không?\”
Vừa nói Tần Chí Minh vừa hôn lên chóp mũi cậu. Triệu Vũ ư ư vài tiếng rồi ngậm lấy cằm của hắn.
Bỗng nhiên Tần Chí Minh mở miệng hỏi: \”Em có muốn mặc quần áo ngủ không?\”