Đồ ăn trong tủ lạnh không còn nhiều lắm, Trình Ngôn và Trì Dư cùng nhau ra ngoài mua sắm. Sau khi mua xong nguyên liệu nấu ăn và một ít đồ dùng sinh hoạt ở siêu thị, trên đường về nhà đi ngang một tiệm thuốc.
Trình Ngôn lôi kéo tay Trì Dư, \”Mua cho em một ít axit folic*.\” Sau đó nắm tay Trì Dư đi vào tiệm thuốc.
*Một loại thuốc tốt cho người mang thai. Chi tiết Google.
Lúc thanh toán, một tay Trình Ngôn cầm hộp axit folic tinh tế dò hỏi lượng dùng và cách dùng, một tay nắm tay Trì Dư.
Trì Dư trước sau đứng ở bên người Trình Ngôn, lẳng lặng nhìn hắn, đáy lòng mềm đến rối tinh rối mù. Cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt, cô hy vọng cứ cuộc sống có thể cứ như vậy mãi.
Cứ như vậy vĩnh viễn không tách ra.
Ra khỏi tiệm thuốc, Trình Ngôn đưa axit folic cho Trì Dư, \”Một ngày uống mấy lần, một lần uống bao nhiêu đã nhớ rõ chưa?\”
Trì Dư thản nhiên lắc đầu, vô tội nhìn hắn.
Trình Ngôn muốn duỗi tay xoa bóp mặt cô, nhưng một bàn tay đang nắm lấy tay cô, một bàn tay cầm túi đồ, không lấy ra tay nào khác, đàh bất đắc dĩ cười cười.
Trì Dư nói: \”Anh nhớ rõ rồi nhắc nhở em không phải tốt rồi sao?\”
Nụ cười ở khóe miệng Trình Ngôn cứng đờ, ánh mắt trở nên ảm đạm, nhẹ nhấp môi, tiếp tục đem cách dùng axit folic lại lần nữa.
Bọn họ tiếp tục đi lên phía trước được một chút, Trì Dư thấy Trình Ngôn xách đồ vật nặng như vậy muốn cầm giúp hắn, nhưng vừa duỗi tay qua, lại thấy tay Trình Ngôn đang chậm rãi biến thành trong suốt.
Yết hầu giống như đột nhiên bị người bóp chặt hít thở không thông, Trì Dư kinh hoảng ôm lấy Trình Ngôn.
\”Trình Ngôn… Trình Ngôn… Đừng đi…\” Trì Dư lẩm bẩm nói nhưng lại không có cách nào khắc chế mà khóc thút thít.
Trình Ngôn đột nhiên thấy Trì Dư khóc lóc hoảng hốt như vậy, có chút kinh ngạc, cúi đầu thấy tay phải của mình lúc hiện lúc mất, cuối cùng chậm rãi biến thành vật thể.
Xem ra, thời gian dừng lại những khoảnh khắc này đã tới rồi.
Hắn nâng tay trái lên khẽ vuốt đầu Trì Dư, đau lòng hôn lên trán cô.
\”Trì Dư, ngoan, đừng khóc, xem này, không phải anh vẫn còn ở đây sao.\”
Trì Dư nhìn tay phải Trình Ngôn, xác thật vẫn còn. Nước mắt lưng tròng mà nhìn Trình Ngôn, cô nhịn không được nức nở, \”Có phải anh sắp rời đi rồi không?\”
Trình Ngôn không đành lòng trả lời, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
\”Về nhà trước đã.\”
Trở lại chung cư, Trình Ngôn đem đồ vật vừa mua sửa sang lại thật tốt, cầm tờ giấy đã viết xong cách dùng axit folic đưa cho cô.
\”Sợ em lại quên, cho nên viết xuống đây, anh dán trên tủ lạnh, em có thể thường xuyên nhìn thấy.\”
\”Cơm phải ăn đúng giờ, lâu lâu nhớ đi ra ngoài tản bộ, đều tốt cho em và con.\”