Lúc Duyên tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau. Vẫn là hai người đàn ông quen thuộc nằm bên cạnh. Tối qua cô cứ tưởng mình chết rồi chứ.
Nhắc đến là cơ thể cô lại rùng mình, cả cái máy địt lẫn cách chơi của An. Nhìn người đàn ông tối qua hành cô lên bờ xuống ruộng, Duyên phồng má, đưa tay bịt mũi anh lại.
\”Ưm… Vợ à…\” An nhíu mày, lầm bầm vài tiếng rồi kéo tay cô ra.
\”Em đói bụng.\” Duyên thả tay ra, hờn dỗi lên tiếng.
Trong khi cả người cô đau nhức vì tối qua thì anh lại ngủ ngon lành như thế này. Điều này làm cô cảm thấy cực kỳ không hài lòng, mà thật ra cô cũng đang đói thật.
An nghe vậy thì chậm rãi ngồi dậy, kéo theo chăn xuống. Trên người anh chỉ mặc độc nhất một chiếc quần, nhưng có còn hơn không. Anh quay lại kéo chăn đắp lên cơ thể trần trụi của cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi đi xuống nấu ăn.
Duyên đỏ mặt xoa xoa trán, cơn giận bị gương mặt đẹp trai cùng nụ hôn ấm áp kia đạp bay đi mất.
Người cô bị kéo ra phía sau, lưng có ai đó dụi đầu vào, bàn tay hư hỏng đặt lên ngực cô nắn bóp.
Cô rùng mình nắm lấy bàn tay kia, run rẩy tận hưởng khoái cảm từ bầu ngực truyền đến.
Có vẻ Lâm xong việc từ sáng sớm, đồng hồ trên tay còn chưa cởi ra. Phía sau mông cô có vật to cứng cạ lên, hơi thở nặng nề của anh phả lên người cô.
\”Ưm… Anh… Đi tắm…\”
\”Ừm.\” Lâm hôn nhẹ lên gáy cô, ngồi dậy rồi bế cô vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, cô được anh bế xuống lầu, cả người đỏ hồng sau khi được tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm.
An vẫn còn nấu ăn chưa xong nên hai người ngồi trên bàn ăn để đợi. Lâm lấy điện thoại ra, cằm gác lên vai cô, cùng cô xem lại những bức ảnh tối qua do An gửi.
\”Tối qua em còn tưởng mình bị bóp chết rồi đó.\” Duyên chỉ vào tấm ảnh sau trận mây mưa, cô thì bất tỉnh, trên cổ có một dấu tay đỏ chót, còn An thì đang vuốt ve má cô.
\”An là bác sĩ mà. Không làm em chết được. Nhưng nếu em muốn trả thù, cứ phạt cậu ấy nhịn một tháng là được.\” Lâm phì cười, cũng tại cô bày ra dáng vẻ dâm đãng trước mặt người khác nên mới bị An phạt nặng như thế.
\”Hừ. Đúng vậy. Cho nhịn một tháng.\” Duyên vừa nói vừa lườm An vẫn đang chăm chỉ làm việc của mình.
An nghe thấy vậy thì nhún vai, dù sao tối qua anh cũng rất thoả mãn, nhịn một tháng cũng chẳng sao.
\”Anh nhìn thái độ của ảnh kìa. Ghét ghê.\” Duyên phồng má, đập đập bàn.
Lâm bật cười, nhìn An. \”An à, em ấy ghét cậu rồi. Phải làm sao đây?\”
\”Còn làm sao nữa. Nhịn thôi.\”
\”Ây da… Vậy thì chỉ có một cái đút vào thôi à? Đủ thoả mãn đĩ nhỏ không đây?\” Vừa nói, anh vừa tìm đến bầu ngực căng tròn của cô nắn bóp.
\”Ưm… Không đủ cũng được. Ai bảo ảnh ăn hiếp em.\” Duyên cong người, cọ mông lên đùi anh.
\”Em nói đấy nhé.\” Lâm ở sau cô cười tà. Anh hiểu rõ vợ mình còn hơn bản thân, vậy nên những chuyện như thế này không cần đoán cũng biết. Chắc chắn cô sẽ hết dỗi ngay thôi.