[Cao H/Song Tính/ Xuyên Nhanh] Nhân Vật Chính Biến Thái Là Lỗi Của Tôi Sao??? – 94. Đều bị đuổi ra ngoài – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Cao H/Song Tính/ Xuyên Nhanh] Nhân Vật Chính Biến Thái Là Lỗi Của Tôi Sao??? - 94. Đều bị đuổi ra ngoài

BẠN ĐANG ĐỌC

Tác giả: Bất Hiết
Edit: Meii Yangg
Tình trạng: Hoàn thành
Editing………
Tag: nam nam, cao H, song tính, h văn, xuyên nhanh, np……
⚠️Truyện sử dụng ngôn từ thô tục

#caoh
#hiệnđại
#hvan
#mỹthụ
#np
#songtính
#thôtục
#xuyênnhanh

Đêm khuya, cửa ký túc xá lớp một năm ba trong căn cứ bị gõ cửa từ bên ngoài.

Giang Ngự đứng ở cửa dẫn ra ban công, Từ Diễm quay ra cửa với thái độ đặc biệt ngả ngớn. Cứ tưởng là Tống Ân Hà quay về, hắn mở cửa và làm một cử chỉ chào đón đặc biệt.

Kết quả là Lâm Tuần.

Sắc mặt Từ Diễm thay đổi, cử chỉ chào đón chuyển sang vỗ nhẹ lớp bụi không tồn tại trên ống quần. Vỗ xong, hắn xoay người đi vào ký túc xá, Lâm Tuần lại theo vào, hắn nóng nảy muốn đưa tay chặn cửa lại, \”Anh đến đây làm gì?\”

Lâm Tuần nheo mắt, nở nụ cười giả tạo, cũng không nói bị Tống Ân Hà đuổi ra ngoài, nhưng chiếc vali kéo phía sau đã tố cáo hết thảy. Sau khi vào cửa, đặt đồ lên chiếc giường trống, anh thu dọn gọn gàng trong vài phút, quay lại nhìn hai người, cảm thấy khó hiểu: \”Tôi đã cảnh báo các cậu không được quá đáng quá phải không? Con thỏ nóng nảy sẽ cắn người!\”

Trước khi trò chơi bắt đầu, Lâm Tuần nhanh chóng nhận ra rằng hoạt động bổ sung đột ngột này chắc chắn là do ai đó làm ra. Gia đình Giang Ngự có bối cảnh tốt, mẹ của Từ Diễm là một nhà ngoại giao cực kỳ giỏi, hai người này có năng lực nhất trong việc chỉ đạo sắp xếp dự án trong thời gian huấn luyện này.

Đương nhiên anh cũng là một trong số đó, nhưng anh không cần loại hoạt động này mới có thể ăn được thịt, ngày trôi qua rất tốt.

Thế nên sau khi xác nhận kẻ chủ mưu đằng sau, Lâm Tuần đã gọi điện cho Từ Diễm khi đang đi đến phòng tập bắn. Từ Diễm không nghe máy, anh lại gửi tin nhắn cảnh cáo Từ Diễm đừng làm bừa, nếu không Tống Ân Hà nhất định sẽ nhảy loạn.

Tin nhắn đã đọc, nhưng không trả lời. Khi đến phòng tập bắn súng, anh phát hiện Tống Ân Hà cũng đã bỏ chạy trước.

Bởi vì không được chọn làm ma nên Lâm Tuần đành phải chạy trốn. Sau khi sự kiện kết thúc trở về ký túc xá, mới biết Tống Ân Hà đã thu dọn đồ đạc ném ra hành lang, người bình thường dù nghiêm túc cũng mang vẻ mặt dễ thương lần này thực sự đỏ bừng mắt, đá hành lý, chỉ vào mũi anh mà chửi: \”Anh với nó đều cút khỏi đây!\”

Lúc quay người bước vào ký túc xá, cậu trông như một con cua, tư thế vô cùng lúng túng.

Chỉ cần nhìn dáng đi của Tống Ân Hà, Lâm Tuần liền hiểu được vấn đề rất nghiêm trọng. Anh xấu hổ không dám ở lại ký túc xá nữa, mặc dù vẫn còn e dè việc bị hai tên lưu manh xấu xa kia có ý kiến với mình, nhưng thấy Tống Ân Hà đi lại khó khăn, anh đành nhịn xuống rồi đến bệnh xá để mua thuốc mỡ giảm đau treo ở cửa, sau đó chán nản xách vali đi vào ký túc xá năm ba.

Ba người trong một căn phòng và  một chiếc giường trống, Từ Diễm nắm lấy thành giường tiếp tục luyện tập, nghe Lâm Tuần giảng giải đạo lý, hắn cũng nở nụ cười giả tạo nói: \”Đàn anh là người an phận nhất.\”

Nói xong, thấy Lâm Tuần gật đầu, Từ Diễm liền nóng nảy: \”Lúc anh cướp vợ của tôi…\”

\”Không đúng.\”

Từ Diễm kinh hoàng, không phải Lâm Tuần đáp lại mà là lại là Giang Ngự đang đứng sang một bên. Hắn quay đầu lại muốn hỏi có phải hiện tại Giang Ngự muốn kiếm chuyện với mình không, nhưng Giang Ngự không nhìn hắn, ánh mắt vẫn dán chặt vào Lâm Tuần, trước hết nói \”là của tôi\”, trước khi hai người kia kịp nở một nụ cười đểu, y nghiêm túc hỏi Lâm Tuần, \”Anh có thể dạy tôi, umm…\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.