Editor: Nana Beta: Linh
Quán trà sữa nhỏ dường như đã trở thành một hòn đảo an toàn.
Sau khi Hạ Tây Chấp rời đi.
Khương Dạng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô đỡ thiếu nữ mặt tròn đứng dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh, rót một cốc nước nóng vào đôi bàn tay đang run rẩy của cô ấy.
\”Đừng sợ, sẽ giải quyết nhanh thôi.\”
Khương Dạng dùng giọng nói dịu dàng, kiên định nói
Cô cũng an ủi khách hàng hoảng loạn trong quán trà sữa, khuyên họ bình tĩnh và không ra ngoài cho đến khi sự việc được giải quyết.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ
Khương Dạng trở thành chỗ an ủi của mọi người.
Thiếu nữ mặt tròn thoáng tỉnh táo một chút, hai tay nắm chặt cốc nước ấm, mang theo dư vị run rẩy hỏi.
\”Khương Khương, chẳng lẽ chị không lo lắng cho anh ấy sao? \”
Sao cô không thể lo lắng chứ
Chỉ có điều…
\”Đó là những chuyện anh ấy phải làm. Anh ấy rất giỏi, anh ấy sẽ ổn thôi. \”
Khương Dạng ngồi xuống đối diện thiếu nữ mặt tròn, trong tay cầm một cốc nước nóng, cố gắng sưởi ấm ngón tay lạnh như băng.
Hỗn loạn, giống như mưa dông buổi chiều mùa hè.
Đến nhanh, đi cũng nhanh.
Nhưng sự hoảng loạn tràn ngập không khí kéo dài trong một thời gian dài.
Vài phút sau.
Họ nghe thấy tiếng còi báo động từ đường phố bên cạnh.
Một vài phút nữa trôi qua.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên.
Chấn động đến trái tim mỗi người, đều run rẩy
Tay Khương Dạng run lên, nước nóng từ trong cốc tràn ra, bắn lên đầu ngón tay cô.
Cũng là sau một tiếng nổ lớn kia.
Vụ tai nạn dường như đã kết thúc, bầu không khí căng thẳng và yên tĩnh biến mất, thay vào đó là sự hối hả và nhộn nhịp của phần còn lại sau thảm họa.
Trong các cửa hàng xung quanh, mọi người cũng lần lượt ló đầu ra, hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Mà Khương Dạng.
Vẫn ngồi yên lặng như trước, thậm chí cũng không dám liếc mắt nhìn tình hình bên ngoài
Thiếu nữ mặt tròn nhìn Khương Dạng, lại nhìn đường cái ngoài cửa kính, ánh mắt đảo qua đảo lại.
Cho đến khi hình bóng của Hạ Tây Chấp xuất hiện.
Cô ấy kích động hét lên: \”Khương Khương, về rồi! Khương Khương, anh ấy đã về rồi!\”
Khương Dạng giật mình.
Cô ngẩng đầu lên.
Hạ Tây Chấp đang đẩy cửa kính bước vào, chiếc chuông gió phát ra tiếng leng keng, tất cả mọi thứ giống như một buổi chiều bình thường.