Tình cảm của Đường Song Y đối với mình, Nhan Bội Tước biết.
Chỉ là, không biết phải từ chối như thế nào để cô gái nhỏ ấy không đau thương thôi. Đương nhiên là anh cũng nhiều lần đánh mắt cho Đông Phương Thiên Hàn hành động đi nhưng mà tên kia nhác gan quá anh cũng chả biết phải làm sao.
Cho đến khi yêu Phùng Duệ Hàm qua một tháng rồi được nghỉ phép thì anh nghĩ rằng có lẽ đến lúc phải thẳng thắn với cô gái nhỏ.
10 giờ tối, nằm trong phòng của mình.
\”Làm gì đấy?\” Chỉ là mới một ngày không gặp mà anh đã nhung nhớ đến giọng phải trầm khàn đến đối phương bên kia muốn nhũn tai.
Đầu bên kia nghe rõ một tiếng hít thở sâu mới đáp lại: \”Vừa mới tắm xong, em đang lau tóc.\”
\”Mai đưa em đi leo núi có được không?\” Nghe được giọng của đối phương, Nhan Bội Tước không nhịn được thả lỏng người hưởng thụ âm thanh ấy. Tay kê ở dưới đầu thoải mái nói.
\”Leo núi?\”
\”Ừm. Sao vậy? Không thích sao?\”
Phùng Duệ Hàm lại dùng máy sấy sấy nhẹ tóc để vừa nhanh khô mà lại để không làm ồn đến cuộc nói chuyện của hai người, \”Hằng ngày anh huấn luyến đám tân binh kia không mệt sao? Sao lại leo núi nữa?\” Chưa kể hằng ngày cô cũng vừa luyện tập vừa khám chữa bệnh cho lính cũng rất mệt nên khó có ngày nghỉ cô rất muốn nằm dài ở nhà nha.
Nghe giọng điệu này của cô Nhan Bội Tước không nén cười được: \”Không mệt. Vậy nếu ngày mai không đi thì em muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn anh đến nhà em cùng nhau đắp mềm \’xem phim\’?\”
\”Không có, anh đừng nghĩ bậy. Chả phải em đang lo cho sức khỏe cho anh sao? Huấn luyện nhiều rồi thì cũng nên thả lỏng vài ngày đi chứ.\” Sau khi sấy tóc xong, cô lại như con mèo nằm nghiêng lên gối nhắm mắt.
\”Không có gì. Leo núi cũng là thả lỏng mà. Với là anh có chuyện nhờ anh giúp.\”
\”Chuyện gì vậy?\”
Nhan Bội Tước hơi nhắm mắt, \”Cũng là một chuyện khó nói… Anh từng nói với em rằng anh có một nhóm anh em…\”
Tiếng máy sấy bên kia đã dứt, lại sột soạt vài tiếng, Phùng Duệ Hàm là chui vào trong chăn làm tổ, nghe câu chuyện của anh: \”Ừm?\”
Nghe bên kia cảm xúc có vẻ tốt, Nhan Bội Tước cũng không ậm ừ nữa: \”Thật ra, chuyện này vừa không có gì mà cũng vừa có chút rắc rối. Trong nhóm anh em của anh có một cô bé thích anh từ lâu rồi nhưng anh không có cách nào có thể từ chối con bé.\”
Nói đến Đường Song Y, anh phải giải thích rõ: \”Em đừng nghĩ nhiều, tình cảm của anh và con bé rất đơn thuần, anh nghĩ rằng lớn lên cùng nhau nên tình cảm của con bé mới sâu nặng thôi chứ thật ra nếu tâm sự với con bé thì nó sẽ hiểu chuyện. Mà anh lại không có cách nào…\” Thật ra anh muốn nói rằng sợ nói ra Đường Song Y lại đau lòng nhưng với tư cách là một người bạn trai với phẩm vị đàng hoàng, tình cảm rõ ràng trái phải thì không nên làm bạn gái hiểu lầm.
Qua một hồi lâu mà bên kia vẫn chưa đáp, anh hơi hít sâu một chút, muốn nói thêm vài câu giải thích nhưng Phùng Duệ Hàm đã thở ra nói một câu: \”Em cứ tưởng là anh dối gian em chuyện gì. Em hiểu mà. Anh đẹp trai như vậy thì đương nhiên có nhiều người thích, huống chi là một cô bé lớn lên bên cạnh.\”