Lâm Bội Bội mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ đẹp lại thật đến kì diệu.
…
Cô mơ thấy, ở trong một căn phòng kính của bệnh viện, có hai đứa trẻ trong hai lồng kính, một trai một gái đặt ở bên cạnh nhau, chúng ngủ đến thơm ngọt.
Sau đó có hai sản phụ bước vào, nhìn hai đứa bé cười, âu yếm nói.
\”Sau này hai đứa phải luôn yêu thương và đùm bọc nhau nha, Lục Vũ Hạo, Lâm Bội Bội!\”
Là tên của cô và anh!
…
Sau đó, khoảng không gian như cấu tạo từ làn khói, dần dần tản ra rồi lại hợp lại, tạo thành một khoảng không gian khác.
Vẫn là hai đứa trẻ được gọi là Lục Vũ Hạo và Lâm Bội Bội ấy, chúng đang ngồi chơi cùng một vài bạn nhỏ lớn khác.
Bé gái đang chơi búp bê bỗng bị người ta giựt đi liền khóc lên, bé trai bên cạnh liền giành lại đồ chơi cho bé gái sau đó còn ân cần lột một cái kẹo ngọt thả vào miệng bé gái.
Cô bé cười thỏa mãn nói cảm ơn, bạn trai nhỏ cũng cười lại, vỗ vỗ đầu nhỏ của bé gái.
…
Tiếp theo, khung cảnh là một bức tranh thiên nhiên của đồng cỏ hoa oải hương đang nở rộ rực tím, mơ mộng.
Lục Vũ Hạo đứng nhìn cô bạn gái nhỏ của mình đang bận một chiếc váy trắng dài, trên mái tóc kiểu công chúa đội lên một vòng hoa oải hương, trông như là cô công chúa đáng yêu chạy tới.
Lâm Bội Bội ôm cổ anh ngọt ngào hỏi: \”Hạo, nhìn tớ có giống cô dâu ở trên tivi không? Váy trắng này, vương miện này, còn có một cảnh trời đẹp và cậu lại là hoàng tử của tớ!\”
\”Giống! Cậu là cô dâu, tớ là chú rể!\”
\”Vậy sau này cậu phải cưới tớ giống trên tivi nha~\”
\”Hứa mà!\” Tiểu Hạo hôn một chụt thật kêu lên má Tiểu Bội.
Năm đó, hai bé con chỉ mới hơn 4 tuổi.
…
Lại bối cảnh chuyển thành cổng trường.
Trên đường ra cổng trường, có một thiếu nữ nhỏ được thiếu niên cõng trên lưng đi ra ngoài mà cô bé lại không ngừng khóc thút thít.
\”Hạo, đau quá đi mất. Đau quá đi mất!\”
Lâm Bội Bội đến nước mắt ào ào chảy ra mà Lục Vũ Hạo mặt lại càng đen, tay anh tức giận mà vỗ lên mông đang được mình bế trên lưng, \”Ngu ngốc! Ai cần cậu chạy nhanh đến tớ? Chỉ cần đứng yên đó, tớ tới là được rồi! Chạy chạy cái gì cho té dập đầu gối thế này chứ?\”
\”Nhưng mà tớ muốn khoe với cậu là tớ đã xếp được 100 con hạc mà hứa làm quà cho cậu a!\” Cô thút thít nói.
Không biết thế nào, hai lỗ tai của thiếu niên đỏ lên, khuôn mặt như có chút kiêu ngạo.
\”Được rồi. Nhưng mà lần sau không cần gấp như vậy, cũng không cần chạy đến tớ, chỉ cần cậu gọi, tớ sẽ đến bên cậu!\”