[Cao H/Edit] Người Đẹp Ngu Xuẩn – Hồ Ly Đầu – [N] 46. Ham muốn khó kiềm chế (1) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Cao H/Edit] Người Đẹp Ngu Xuẩn – Hồ Ly Đầu - [N] 46. Ham muốn khó kiềm chế (1)

BẠN ĐANG ĐỌC

Tác giả: Hồ Ly Đầu
Tình trạng tác phẩm gốc: Hoàn thành (100 chương)
Tình trạng edit: Đang tiến hành (06/03/2024 – ?/?/?)
Thể loại: NamxNam, Kể dưới góc nhìn nhân vật thụ, Thụ tồi công simp, Bối cảnh tương lai – Khoa học viễn tưởng, HE, cao H, Song t…

#caoh
#danmei
#dirtytalk
#mindbreak
#np
#thôtục
#đammỹ

Chương 46. Lồn nhỏ mềm nhũn khó chịu tới mức muốn khóc, người đẹp mang tất đen quyến rũ anh cả, \”Lồn đĩ đúng là thèm chịch mà.\”

Thời điểm Lục Thanh Yến bước vào phòng để thăm em, sắc mặt của anh trông khó coi vô cùng. Thế là dù Hứa Chu cũng đang mệt mỏi, nhưng em vẫn nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của anh, dịu dàng thì thầm dỗ ngọt:

\”Anh cả không vui sao?\”

Người đẹp hơi hơi nghiêng đầu, em ngồi trên ghế tựa, cơ thể thư thái ngả hời ra phía sau như một chú mèo con lười biếng. Mái tóc đen mềm mại rối bời dưới ánh nắng trong veo, đôi mắt em nhắm hờ như bóng trăng bị gió đêm làm vỡ nát trên mặt nước.

Người hầu đã chuẩn bị cho em một chén súp táo đỏ long nhãn. Em húp súp một cách chậm rãi, đôi môi đỏ mọng nhuần nhụy luôn bóng ướt bởi nước canh, đẹp sang như ngọc quý mà cũng yếu ớt dễ vỡ vô cùng.

Ánh mắt của Lục Thanh Yến dừng lại trên người em, trong con ngươi anh đầy ham muốn nặng trĩu, vừa tham lam vừa lưu luyến không rời.

Hứa Chu run rẩy dưới ánh nhìn chằm chằm đó, em nắm chặt lấy tay anh, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo.

Lục Thanh Yến hơi sững sờ trong phút chốc, rồi lại nắm lấy tay em.

Em thoải mái đến mức híp mắt vì sung sướng, nhưng nhớ tới thái độ và giọng điệu lúc nãy của Lục thượng tướng, em không khỏi run nhẹ, thế là đành thì thầm hỏi:

\”Có phải Thượng tướng lại nổi giận với anh không?\”

Ngay ngày đầu tiên trở về nhà họ Lục, Hứa Chu đã từng ngoan ngoãn gọi Lục thượng tướng một tiếng \”Ba ba.\”

Với gương mặt trong sáng xinh đẹp, giọng nói cũng dịu dàng khẽ khàng, quả thật cả người em đều toát lên vẻ ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Theo lý thông thường, người lớn tuổi nào cũng sẽ thích những đứa trẻ như vậy.

Em cũng đã cố gắng hết sức để đóng cái vai đó, nhưng nụ cười gượng gạo vì nơm nớp lo sợ của em chỉ có thể đổi lấy một câu như thế này từ người cha ruột thịt: \”Mày chỉ là một thằng con hoang mà thôi, nhà họ Lục có thể nhận mày nhưng tao thì không. Mày không có tư cách gọi tao như thế.\”

Kể từ đó, cách xưng hô của em với cha Lục trở thành \”Thượng tướng.\”

Thực ra em cũng chẳng màng đến tình cảm cha con này đâu. Rốt cuộc từ nhỏ em đã lớn lên trong hoàn cảnh hết sức tồi tệ, nên khao khát về tình thân và huyết thống cũng chẳng mãnh liệt là bao, thậm chí còn có phần muốn tránh né nó nữa.

Nhưng nếu có thể nhận được tình yêu thương từ cha ruột, thì cuộc đời của em chắc hẳn đã dễ dàng và thoải mái hơn nhiều.

Thế nhưng cha ruột lại không hề có chút thương tiếc nào với em, chỉ thẳng tay ném em vào môi trường xa lạ này, mặc em giãy giụa trong đau khổ và nỗi niềm tự ti mặc cảm.

Lục Thanh Yến lắc đầu, chuyển sang chủ đề khác: \”Còn đau không em?\”

Hứa Chu thấy vậy lập tức gật đầu, giọng nói cất lên khàn khàn nom cực kỳ đáng thương: \”Hơi đau một chút.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.