\”Sở Bỉnh… Ahhh… Đừng…\”
Cô muốn lạnh giọng quát anh ngừng lại nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành âm thanh nũng nịu thở dốc.
Ngón tay anh xâm nhập vào bên trong, thịt non mềm mại ấm áp bên trong cắn chặt lấy ngón tay anh, cho dù anh bị cô làm bao nhiêu lần thì nơi này vẫn chặt chẽ đến muốn mạng.
\”Lý Cẩn Du, nói yêu anh.\” Sở Bỉnh Văn vừa cắm vào huyệt nhỏ của cô vừa nói khẽ bên tai cô.
Âm thanh dịu dàng đến không thể tưởng tượng được, anh khẽ ngửi hương thơm của cô.
\”Em yêu anh, rất rất yêu anh…\” Tay Lý Cẩn Du cũng không kìm lòng được đặt lên vai anh, vuốt ve bờ vai anh, dần dần đi xuống, ngón tay xẹt qua cơ bụng mang theo giọt nước của anh.
\”Tiểu Cẩn Du, sau này gả cho anh được không?\”
Động tác ngón tay anh cũng cực kỳ dịu dàng, anh đang nỉ non bên tai cô.
\”Được, đã nói xong nhé, muốn cưới em.\”
Âm thanh Lý Cẩn Du cũng dịu dàng hơn, ánh mắt nhìn anh tỏa ra tình cảm dịu dàng bốn phía.
Cô không có cách nào kiềm chế bắt đầu tưởng tượng mình mặc áo cưới trắng như tuyết, cùng anh dưới ánh mắt dưới ánh mắt của mọi người trao nhẫn sẽ là dáng vẻ gì.
Nếu vậy sẽ là nhãn hiệu nhẫn gì đây? Ngày đó phải mặc áo cưới kiểu dáng nào? Lễ cưới sẽ tổ chức ở nhà thờ hay khách sạn? Tuần trăng mật định đi ở đâu? Muốn mời nhưng bạn bè thân thích nào, cô không muốn quá náo nhiệt…
Trong đầu cô tràn đầy ảo tượng kỳ diệu với lễ cưới này, càng quan trọng hơn là chú rể là anh.
Bọn họ sẽ cùng nhau dạo siêu thị, Sở Bỉnh Văn đẩy xe, cô lẩm nhẩm đồ trong danh sách đã liệt kê, khẽ nhảy đi lấy.
Lý Cẩn Du đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc sắp đến, giống như một chú gấu con ngã vào trong hũ mật.
Anh đột nhiên đẩy nhanh tốc độ cắm vào khiến cô hoàn hồn, cô trừng mắt liếc nhìn anh một cái, vừa định mở miệng mắng anh đã vị nụ hôn của anh chặn lại.
Sự dịu dàng ban nãy của anh đột nhiên biến mất, ngón tay chợt cắm vào rút ra trong huyệt nhỏ của cô. Anh không định buông tha cho bất kỳ chỗ mị thịt nào của Lý Cẩn Du, tiếng rên yêu kiều của cô càng không cách nào nhịn được.
\”Ahhh… Huhu… Đừng nghiền nơi này…\”
Sở Bỉnh Văn rút ngón tay ta, ôm một chân cô lên, đỡ lấy côn thịt của mình, tàn nhẫn đâm vào bên trong.
\”Ưm…\”
Anh vừa mới cắm vào, Lý Cẩn Du đã không có cách nào tự kìm nén tiếng rên thỏa mãn.
Tiếng rên nhỏ giọng giống như đang cổ vũ hành vi của anh, hàm răng Sở Bỉnh Văn khẽ cắn tai cô, thấp giọng cười nói, \”Như này đã sướng rồi?\”
Không đợi cô trả lời, anh đã ôm lấy đầu gối cô ra sức cắm vào rút ra.
\”Huhu… Sâu quá… Không được… A ahhh…\”
Bởi vì lý do trọng lực, cô không ngừng ngồi đến tận cùng côn thịt của anh, lại bị anh đâm chọc, côn thịt của anh một lần lại một lần đi vào nơi sâu nhất của cô.