Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, đảo mắt đã tới nghỉ hè.
Thành tích Lý Cẩn Du đặc biệt tốt, như thường lệ giành số một, Vương Bác Vũ kém hơn cô điểm đề lựa chọn.
Cùng với lúc Sở Bỉnh Văn tuyên bố trên bục giảng \”Đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng các em có thể được thả lỏng, thời gian một năm tiếp theo đều sẽ rất căng thẳng\”, tựa như toàn bộ giáo viên trong trường đều đã bàn bạc xong về thời gian, một tiếng hạ lệnh, toàn bộ trường học đều vang lên tiếng hoan hô.
Thậm chí còn lấn át cả tiếng ve kêu dài ầm ĩ.
Một lát sau, cảnh tượng càng đồ sộ, bên trong mỗi một lớp, hai cánh cửa nhỏ chỉ có thể qua được một người, nhóm học sinh giống như được phóng sinh nối đuôi nhau ùa ra, chạy về phía cổng trường.
Mẹ Lý Cẩn Du đang chờ cô ở ngoài, nhìn thấy cô đi ra, vội vàng vẫy tay với cô.
\”Đi thôi, hôm nay dẫn con đi ăn bữa lớn.\” Mẹ cô che khung cửa xe ghế phụ, để cô vào trong xe trước.
\”Bố lại không đến sao mẹ?\” Lý Cẩn Du nhìn xung quanh, không có bóng dáng của bố.
\”Chúng ta ăn phần chúng ta, không dẫn theo đàn ông.\” Mẹ cô ngồi vào trong xe, tháo kính râm xuống, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.
Mẹ cô đã đặt bàn ở một quán ăn Nhật, Lý Cẩn Du không thích rượu, không chạm vào, mà mẹ cô lại uống không ít. Cô nhìn thấy vẻ cô đơn trong ánh mắt của mẹ, nhưng mẹ không lên tiếng, cô cũng không nghĩ nhiều đi hỏi bà ấy.
Có thể là chuyện làm ăn thôi.
Lý Cẩn Du vừa mới nằm trương thây ở nhà chưa được hai ngày đã bị Lộ Gia Di gọi ra ngoài bơi lội. Cô ấy bảo cô gọi Sở Bỉnh Văn, Vương Bác Vũ bên kia cô ấy đã báo rồi.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên cô hẹn Lộ Gia Di ra ngoài bơi lội, nhưng gọi thêm cả Sở Bỉnh Văn thì là một chuyện khác.
Anh vẫn chưa từng nhìn thấy cô mặc đồ bơi.
Lý Cẩn Du nằm trên giường, gửi tin nhắn WeChat cho Sở Bỉnh Văn, anh trả lời rất ngắn gọn, chỉ có hai từ \”Mong chờ\”.
Đương nhiên Lý Cẩn Du biết Sở Bỉnh Văn đang mong chờ cái gì!
Cô nằm trên giường ôm lấy chăn lăn lộn, mãi cho đến khi bị chăn quấn đến không động đậy được, mới vội vàng đá văng chăn trên người, chạy đến trước tủ quần áo, từ trong đáy tủ mò ra đồ bơi của cô.
Đó là một bộ đồ bơi kiểu hai mảnh màu đỏ, góc áo trên còn có viền hoa cùng màu, dây lỏng lẻo cuộn thành hình tròn, phần dưới có một viền lá sen mỏng, hơi che khuất bắp đùi.
Năm ngoái Lý Cẩn Du mặc nó có hơi chật, cô do dự vài giây, định mặc thử phát rồi nói tiếp.
Quả thật là có hơi chật, cặp ngực bên trên chặt chẽ ép lại vào một chỗ, nửa người dưới cũng có chút không ôm được hết mông. Màu đỏ diễm lệ cao sang vốn không hợp với cô, sẽ có vẻ thô bỉ, nhưng cũng may làn da Lý Cẩn Du đủ trắng, cô mặc vào chẳng nhưng không lộ vẻ cổ hủ, ngược lại còn có một sự gợi cảm non nớt.