[Cao H] 101 Cách Chơi Bé Nhược Công – Tỉnh thức (3) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 1 tháng trước

[Cao H] 101 Cách Chơi Bé Nhược Công - Tỉnh thức (3)

Sáng sớm hôm sau, Nhược Hải bắt xe chạy về chùa. Cậu chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng manh, ngồi trên xe buýt hướng mắt nhìn ra khung cảnh liên tục thay đổi bên ngoài, tự hỏi liệu tất cả có phải nghiệp chướng mà cậu phải chịu. Lẽ nào kiếp trước cậu đã sống rất ác sao?

Không. Nhược Hải không muốn sống ở đó nữa. Cậu muốn về chùa, không bao giờ quay lại…

Cậu hít mạnh một hơi ngăn không cho nước mắt chảy ra, chậm rãi đẩy cửa vào sân.

Đám trẻ lớn nhỏ ríu rít chơi đùa. Một cậu bé trạc tuổi Nhược Hải vui mừng chạy ra đón:

\”Anh Hải, anh về rồi. Lần này anh ở lại lâu không?\”

\”Luân gọi Hải tên là được rồi, bằng tuổi mà.\” Nhược Hải buồn cười.

Luân nhún vai và choàng tay kéo Nhược Hải sát gần, hào sảng cười:

\”Em nhỏ hơn vài tháng, được sư cô dắt về trễ hơn anh một năm, gọi anh giống mấy đứa khác nghe thuận miệng hơn hẳn.\”

\”À, sư cô đâu rồi nhỉ?\” Nhược Hải ngó nghiêng xung quanh, không thấy sư cô thường tất bật quét sân và nấu nướng như trước.

Luân thở dài:

\”Sư cô bệnh rồi anh ạ.\”

Nhược Hải và Luân cùng vào phòng của sư cô. Sư tiều tụy nằm trên giường gỗ, sắc mặt trắng xám. Sau một hồi hỏi han nói chuyện, sư cô thở dài:

\”Con nói Luân một tiếng giúp thầy, bảo nó về nhà ba mẹ ruột đi, chứ ở đây làm chi cho khổ cực…\”

Nhược Hải kinh ngạc nhìn sang Luân. Nó gãi đầu, kéo Nhược Hải sang một góc và thì thầm:

\”Chuyện là vầy. Không hiểu bằng cách nào đó ba mẹ ruột em tìm đến chùa, nói em là đứa con thất lạc hơn mười năm. Em có nhớ mặt họ đâu. Em được sư cô nhặt từ lúc một hai tuổi rồi còn gì, tự nhiên bây giờ họ đến, em bị bối rối ngang. Mà bây giờ sư cô đang bệnh nữa, không có tiền mua thuốc, mấy đứa nhỏ cũng cù bơ cù bấc…\”

Nhược Hải giật mình nhìn sư cô, lại nhìn sang đám nhỏ hồn nhiên rượt đuổi nhau ngoài sân, không hề hay biết gánh nặng của người lớn sau cánh cửa. Đột nhiên ham muốn trở về chùa của Nhược Hải mắc nghẹn ở cổ họng, đành nuốt ngược trở vào bụng. Anh nắm tay Luân và nói:

\”Không sao, anh có tiền. Em biết gia đình nhận nuôi anh giàu lắm đúng không, tiền họ cho anh tiêu vặt chắc đủ cho cả nhà mình ăn luôn chứ.\”

\”Thật vậy hả? Hên quá! Được người giàu nhận nuôi sướng thật ha!\” Luân mừng rơn.

Cái ngây thơ hồn nhiên của Luân làm Nhược Hải sững sờ giây lát, rồi cậu cũng nở nụ cười và gật đầu.

Nhược Hải ở lại chùa chơi một ngày cho vơi nỗi lòng, chiều tối mới bắt xe trở về. Vừa vào phòng khách thì thấy Thiết Bằng đang ngồi trong bóng tối đợi sẵn. Gã vươn bàn tay ngoắc ngoắc. Nhược Hải đang đứng dưới ánh trăng sáng, khựng lại vài giây, rồi bước vào bóng tối mịt mù.

Kể từ đêm hôm đó, Nhược Hải trở thành dẫn đường của Thiết Bằng. Mỗi lần gã stress thì sẽ kêu cậu vào phòng, vừa làm việc vừa ôm cậu ngồi lên đùi, tụt quần cậu xuống và nhét dương vật mình vào giữa hai chân cậu để an ủi. Hoặc gã sẽ để cậu tựa lưng vào bàn máy tính, bên dưới nhét dương vật vào mông mình, bên trên thì ép cậu ngậm vú mình trong miệng. Phương pháp này không những giảm căng thẳng mà còn giúp năng suất làm việc của gã tăng đáng kể, mỗi ngày đều sảng khoái xán lạn đến cả Thiết Yến cũng thấy kỳ quặc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.