– Thầy ơi, em đến rồi này !
Cậu đứng thét to vọng vào nhà hắn, tay nhấn chuông muốn lủng cái nút. Hắn thì đang dở công việc trên phòng mà không xuống được.
– THẦY MIN ƠI, MUỖI NÓ SẮP HÚT CẠN MÁU EM RỒI !
– Tôi đang dở công việc, em mở cổng vào phòng khách ngồi đợi tôi !
– Ủa, cổng mở hả !
Cậu đẩy cổng vào trong sân rồi đóng cái \’ sầm \’ khiến hắn phải giật mình chạy ra ngó xem nó có rụng không, may là thép tốt hàng chắc chắn chứ không phải tốn tiền làm cổng mới.
Cậu lủng đủng cặp đào đặt cặp trên sofa mà tự nhiên vào trong bếp tìm đồ ăn. Sau hồi lục lọi thì cậu cũng tìm được gói bánh và hộp sữa. Ra sofa ngồi, cậu bóc bánh, bật tivi lên xem. Khoảng lúc sau, hắn mới đi xuống với đống sách vở.
– Cũng tự nhiên quá nhỉ, đến đây học hay ngồi xem tivi !
– Thầy ngủ trên đấy hay gì mà bây giờ mới xuống. Quần áo em trả thầy để kia nhé !
Cậu vẫn chăm chú xem, chẳng để ý hắn. Đặt đống sách xuống bàn, hắn cầm điều khiển tắt tivi rồi kéo bảng điện tử xuống.
– Lấy sách vở ra, hôm nay làm ít nhất 20 bài cho tôi. Làm không xong thì đừng trách, tôi có thể gọi ba em cho ngồi đến 12h để học !
– Hể, thầy đùa em đấy à. Học thế mai em dậy kiểu gì, còn bài tập các môn khác nữa !
– Em không phải lo, ngày mai là ngày tự học. Tôi có thể cho em ngồi ở nhà chỉ giải nguyên toán thôi !
– Em không chịu đâu, thầy bắt ép người quá đáng !
– Bắt đầu làm bài đi, không hiểu thì hỏi tôi !
– Nhưng nhỡ….!
– Thuốc tôi có rồi, còn không xử lý thủ công, khỏi có sự can thiệp của thuốc !
Cậu nghe câu đấy xong thì chẳng ho he hé lời nào nữa, ngồi chăm chú lấy vở ra làm. Hắn thì ngồi lướt điện thoại canh cậu học.
– \” Thầy nhớ mặt tôi đấy, mới xì có 1 cái nên chưa sợ chứ gì. Mai tôi xì cả xe cho thầy coi ! \”
Mặt hậm hực ngồi làm bài, đầu thì chẳng chú tâm, viết cho có vào vở chứ công thức sai tùm lum không đúng một bước nào cả. Hắn rời điện thoại xem cậu làm bài.
– JIMIN, NGỒI TỬ TẾ LẠI CHO TÔI !
– Cái gì đây, sai công thức hết cả rồi. Tôi có dạy công thức này bao giờ đâu, đầu óc chẳng chú tâm vào bài mà nghĩ đi đâu thế !
Hắn giận đỏ mày quát khiến cậu giật thót mình, quay ra sau thì thấy mắt hắn trùng xuống ánh đỏ hòn. Cậu run lắm, hắn mà quát thì ai cũng sợ chứ đừng nói nghe thẳng như cậu.
– Em.. Em !
– Em em cái gì, học không chú tâm vào thì thi thố cái gì, hả. Em mà không học xong đừng bảo tôi là cho tốt nghiệp !
Hắn ba máu sáu cơn quát thẳng mặt, cậu chạnh lòng, mắt long đong nước, môi dưới run lên chuẩn bị khóc liền bị hàm răng cắn chặt lại đến bật máu.