_ \” Chào buổi sáng ạ\”.
Akaashi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ vừa bước xuống lầu vừa cất tiếng chào hỏi.
_\”Chào buổi sáng cục cưng, hôm nay con phải đến trại tập huấn hè nhỉ?\”.
Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vọng ra từ trong bếp kèm theo mùi huơng hấp dẫn của đồ ăn.
_ \” Mẹ làm cơm nắm và cải dầu trộn mù tạt cho con đấy, ăn sáng rồi hẵng đi nhé\”.
Đôi mắt của Akaashi dường như sáng lên khi nghe thấy món ăn yêu thích, em vội vào bếp giúp mẹ bưng đồ ăn ra bàn và bắt đầu thưởng thức.
_ \” Đợt này chỗ huấn luyện ở vùng ngoại ô
nên chắc cuối tuần bọn con mới về ạ\”.
Khuôn miệng nhỏ nhắn ấy vừa nhai nhai miếng cơm nắm vừa thông báo lịch trình cho mẹ. Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu muốn chết, làm mẹ em không nhịn được mà vươn tay xoa nhẹ mái tóc đen bồng bềnh của em.
_ \” Cố lên Keiji nhé, với lại… con nhớ mang thêm thuốc để phòng hờ và nhớ phải báo ngay cho giáo viên nếu xảy ra chuyện nhé.\”
Đúng vậy, Akaashi cũng có một bí mật vô cùng chấn động, em đã phân hoá thành Omega mất rồi một kết quả mà khiến cho chính bản thân em và cả gia đình đều bất ngờ, bởi cả ba mẹ em đều là Beta. Bác sĩ đã kết luận rằng có thể là do gen lặn nên các triệu chứng của em sẽ không biểu lộ rõ ràng ra như những Omega thông thường nên không cần phải quá lo lắng, chỉ cần dùng thuốc ức chế đều đặn và không vận động quá sức thì pheremone sẽ không bị rò rỉ.
Vậy nên Akaashi đã có một suy nghĩ táo bạo, em đã nói dối mình là Beta với tất cả mọi người chỉ trừ gia đình em, bởi nếu biết em là Omega thì em sẽ không thể tiếp tục tập luyện cùng mọi người thường xuyên nữa, em sẽ phải ngồi dự bị chỉ được phép ra sân vào một lúc nào đó hoặc có lẽ em sẽ không được phép ra sân thi đấu với tư cách là chuyền hai của Fukurodani nữa…
Akaashi chẳng muốn như vậy chút nào, em muốn tiếp tục ra sân cùng mọi người và hơn hết là muốn được tiếp tục sánh vai cùng với \”ngôi sao\” của em, không ai khác là Bokuto… chí ít hãy để em được sánh vai cùng Bokuto hết năm nay thôi, vì năm sau Bokuto sẽ tốt nghiệp. Và rồi em sẽ chẳng còn cơ hội nào để gặp lại hắn nữa.
Thế nên một học sinh xuất sắc như Akaashi đã dấn thân vào con đường nói dối xấu xa mất rồi, em tin rằng chỉ cần cố gắng che dấu thì sẽ chẳng bị ai phát hiện ra đâu.
_ \” Keiji! Điện thoại của con đang reo kìa\”.
Tiếng chuông điện thoại đem suy nghĩ của Akaashi về thực tại, em với tay nhận lấy điện thoại:
_ \”Vâng, Akaashi đây ạ\”
_ \” Akaashiiii, dậy chưa anh đến trước cửa nhà em rồi nè!!\”
Giọng nói trầm bổng quen thuộc của Bokuto truyền qua điện thoại khiến tai em có chút ê ẩm.
_ \” Vâng em ra ngay đây ạ\”
Dập điện thoại xong, Akaashi chào tạm biệt mẹ rồi chuẩn bị ra cửa, em bị mẹ gọi lại, mẹ Akaashi vừa cười tủm tỉm vừa dúi vào tay em 2 miếng cơm nắm:
_ \” Đưa cho Bokuto-kun với nhé, chắc thằng bé chưa ăn sáng đâu. Hai đứa đi cẩn thận nha\”.
Akaashi cũng chẳng bất ngờ khi mẹ biết người đứng ngoài cửa là Bokuto, bởi đây là thói quen từ hơn 1 năm trước rồi, sáng nào Bokuto cũng sẽ đứng chờ em trước cửa nhà để cùng đến trường và đôi khi Bokuto cũng sẽ được hưởng ké một phần ăn sáng do mẹ em chuẩn bị.