[Blue Lock/Allisagi] Nhân Vật Không Có Đất Diễn – Chương 25 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Blue Lock/Allisagi] Nhân Vật Không Có Đất Diễn - Chương 25

Isagi ngủ quắc cần câu, đến tận khi điện thoại ở trong túi quần rung lên làm cậu khó chịu nhíu mày, đưa tay xuống sờ tìm chiếc điện thoại đang ở túi bên nào, Isagi thậm chí còn chẳng thèm mở mắt xem người gọi tới là ai mà đã để lên tai nghe lấy.

Giọng cậu khàn khàn cất lên nói alo, Sayoki bên kia đầu dây nghe thế thì phì cười một tiếng, giọng cô dịu dàng, không nhanh không chậm vang lên để đảm bảo Isagi có thể nghe rõ ràng từng chữ một \’\’Isagi này, giờ trưa đến rồi, cậu dậy đi rồi chúng mình xuống nhà ăn trường để ăn trưa nhé\’\’

Nghe đến ăn trưa bụng Isagi không biết sao lại cảm thấy đói, cậu mở miệng đáp lại Sayoki cho có lệ \’\’Ừm ờ, tớ biết rồi\’\’

Cô dặn dò cậu thêm vài câu nữa rồi tắt máy, Isagi buông tay thả điện thoại xuống giường, lúc này cậu mới miễn cưỡng nhấc lên mí mắt, bản thân cũng chẳng chịu ngồi dậy ngay mà lại lăn qua lăn lại mấy vòng.

Nhưng cái bụng đói không cho cậu nướng thêm được lâu, nó kêu ọt ọt liên hồi làm Isagi muốn nằm nữa cũng chẳng được. Đưa tay dụi dụi mắt, cậu bật người dậy, lại không nhịn được ngáp dài một cái đến chảy cả nước mắt, sau đó mới đứng dậy uể oải đi lấy một bộ đồ vào nhà vệ sinh sửa soạn.

Gần 5 phút sau Isagi đã đi ra ngoài, một phần cậu nhanh chóng như thế cũng là không muốn Sayoki phải chờ mình quá lâu, dù gì cũng là cậu khiến cô ấy phải tự nhiên đứng đợi vậy mà.

Đưa tay che miệng ngáp thêm một cái nữa, Isagi cầm lấy điện thoại trên giường rồi mở cửa bước ra ngoài, nhìn dãy hành lang chỉ có mỗi độc nhất hai phòng của bọn cậu, lại cũng chẳng có ai đi vào chỗ này. Isagi không khỏi trong lòng cảm thán lần nữa về sự đầu tư chẳng cần thiết của ngôi trường này, chỉ ở có một tuần mà tiếp đãi bọn cậu như là ở đến khi tốt nghiệp luôn vậy.

Dù vậy Isagi cũng rất hài lòng với điều kiện dư thừa ở đây, bản thân cậu chắc chắn sẽ xin chuyển qua đây học luôn nếu đây là một ngôi trường tốt và không có mấy thành phần ba chấm.

Cửa phòng Sayoki mở ra, khi cô vừa bước ra ngoài Isagi lại lần nữa thấy cái hào quang nữ chính lấp lánh tỏa ra từ người cô nàng. Isagi hơi há hốc mồm, ngày nào cũng kè kè bên cạnh nữ chính thế này chắc nhan sắc của cậu cũng sớm có ngày bị hao mòn vì bị lu mờ đến tàn hình mất thôi.

Sayoki quả là nữ chính học bá, cô chỉ diện trên mình một cái đầm trắng đơn giản không màu mè hoa lá thôi cũng đã xinh đẹp nổi bật hơn bất cứ cô gái nào trong trường rồi.

Có thể chàng trai nào ở độ tuổi này ai cũng sẽ dễ dàng đổ gục Sayoki như bọn nam chính, nhưng Isagi bản chất đã là ông chú gần ba chục tuổi, gu phụ nữ của cậu đương nhiên không giống mấy thiếu niên ở tuổi long nhong này được.

Sayoki đi ra thấy cậu thì mỉm cười, cất tiếng \’\’Isagi, đợi tớ có lâu không?\’\’

\’\’Tớ vừa mới ra xong luôn, đi thôi\’\’

Cô đi tới bên cạnh Isagi, liếc nhìn gương mặt chẳng có tí biểu hiện gì giống như bản thân mong đợi thì Sayoki hơi thất vọng trong lòng, cứ thế buột miệng hỏi \’\’Isagi, tớ có đẹp không?\’\’

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.