(Bl)Ký Sự Quẩy Nát Ngôn Tình – Tg3-chương16 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 7 tháng trước
// qc

(Bl)Ký Sự Quẩy Nát Ngôn Tình - Tg3-chương16

\”Như thế nào còn chưa đến?\”

Ngọc Trân co ro vì lạnh, sốt ruột nhìn lối đi vẫn vắng lặng. Để có được cơ hội này, cô đã phải trả giá vô cùng đắt, không thể tay trắng trở về.

Bỗng trong màn tuyết dày đặc, một dáng người cao thẳng không nhanh không chậm tiến lại gần. Nhìn không rõ dung nhan, nhưng áo choàng vàng rực thêu rồng, ngoài hoàng thượng ra trên đời không ai được phép mặc. Trong lòng ả sốt sắng, tay cầm theo giỏ trà chạy ngược lại. Hữu ý cố tình, liền va vào đối phương.

\”A~! Hình như ta trẹo chân rồi.\”

Gia Hân phối hợp cùng ả, giang tay ra đỡ chuẩn tư thế anh hùng cứu mỹ nhân. Thấy Ngọc Trân còn làm bộ làm tịch quyết không rời khỏi lòng mình, đáy mắt trầm xuống. Cậu đè thấp giọng hỏi.

\”Ngươi không sao chứ? Nếu chân đau, dừng ở mái đình kia xem thương thế.\”

Ả chờ chính là câu này! Ngọc Trân mắt ngấn lệ, từ từ ngẩng mặt lên nhìn đối phương. Đàn ông a, sẽ không thể làm ngơ trước người con gái yếu đuối. Dự định làm hoàng thượng khắc sâu ấn tượng về mình, không ngờ ả mới là người bị kinh diễm.

Người trước mặt đường nét sắc sảo tựa điêu khắc, đôi mắt đen thẳm làm người ta đắm chìm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng không tô mà đỏ. Ngũ quan nếu xem xét lần lượt thì không quá xuất sắc, nhưng cùng đặt trên một gương mặt, lại đoạt hết phong tình của xuân hoa thu nguyệt, đoạt hết sắc bén của núi cao biển sâu. Lãnh khốc cùng tà mị, vốn không thể cùng dung một chỗ, vậy mà gương mặt kia lại nhuần nghuyễn thể hiện chúng. Nam nhân quả thực yêu nghiệt, tuấn lãng làm người ta phải thở dài oán trách.

Mỹ nam tử làm Ngọc Trân phút chốc không thể dời mắt được, rơi vào trạng thái ngốc lăng. Gia Hân thật muốn cười, nữ chính đừng quên mục đích của mình nhanh như vậy chứ, cậu còn muốn thị uy a. Đứng trong góc Bảo Long cũng sắp kìm không được. Chân hậm hực giẫm giẫm, miệng cắn khăn tay, ả thế nào còn không rời khỏi người bảo bối. Bộ gió thổi một cái liệt người rồi? Hừ, nếu không phải hoàng quân đe doạ không được đi ra…Tới khi hắn hùng hổ rút kiếm muốn giết người rồi, hai người cuối cùng tách ra xa nhau.

\”Hoàng th…\”

Câu nói dang dở muốn nuốt lại cũng không được. Ngọc Trân nghiến răng nghiến lợi. Chỉ cần nghĩ vừa rồi mình ôm phải một tên bê đê, dang chân cho nam nhân đè, gai ốc khắp người cô nổi lên. Sẽ không bị lây bệnh đi.

Gia Hân nụ cười không đổi, ân cần hỏi han.

\”Ở đây không có hoàng thượng, chỉ có ta là hoàng quân. Chân còn đau không? Để ta giúp ngươi xem vết thương.\”

Ngọc Trân né tránh cậu như tránh tà.

\”Hoàng quân cát tường. Là nô tỳ vô lễ, nô tỳ còn có việc gấp cần đi ngay, không thể bồi ngài.\”

Bước chân ả vừa nhấc, đã bị giọng nói trào phúng lạnh lẽo của cậu đóng khung.

\”Không phải vừa rồi còn kêu đau sao? Đến đây, trong đình đều đã chuẩn bị đầy đủ trà bánh, không nên uổng phí tâm tư ngươi.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.