Nhân lúc đi đường, Sữa Chua gọi điện cho mẹ cậu.
\”Mẹ ạ? Dạ? Tin tức gì?\”
Chẳng biết mẹ Sữa nói gì mà Sữa Chua lại nhìn qua Đá, ánh mắt đầy ý cười lấp lánh.
\”Con xem rồi, vâng, đúng là luật nhân quả. Mẹ à, hôm nay con chuyển nhà.\”
\”Chuyển sang chỗ Đá ạ… Vâng, anh ấy tới gặp con.\”
\”Dạ, mai tụi con sẽ về gặp ba mẹ.\”
Khoảng mười lăm phút sau, hai người tới căn hộ của Sữa Chua. Đó là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, nhìn bên ngoài rất đơn sơ, thậm chí có chỗ sơn trên tường còn bị tróc ra.
Khi Đá đang đóng cửa xe, Sữa Chua sực nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, cậu khập khiễng chạy vào trong nhà trước, chỉ để lại một câu: \”Nhà em hơi lộn xộn, đợi em năm phút nhé, em dọn qua đã.\”
Đá dựa lưng vào cửa xe chờ cậu, trong lòng đầy thắc mắc. Hồi cấp ba Sữa Chua là người rất gọn gàng ngăn nắp, chẳng có lí nào mà giờ nhà cậu lại lộn xộn được. Nhưng đã bảy năm qua đi, anh cũng không dám chắc điều gì.
Năm phút trôi qua, Đá mở cửa lững thững bước vào. Sau cửa có một bậc thềm, giày Sữa Chua chiếc lật chiếc úp nằm lăn lóc ở đó, Đá cúi người chỉnh lại cho ngay ngắn rồi mới cởi giày mình ra đặt cạnh giày cậu.
Tầng một gồm phòng khách và nhà bếp, Đá nhìn sơ qua, quả nhiên rất sạch sẽ ngăn nắp, không dính chút bụi nào, cửa sổ phòng bếp còn đặt một chậu xương rồng nhỏ rất dễ thương.
Anh lên cầu thang để tới chỗ Sữa Chua, có hai cửa phòng, một chiếc đóng, một chiếc mở. Đá thấy phòng mở cửa đang bật đèn nên không chút do dự bước vào.
\”Xong chưa? Có cần anh giúp một tay không?\”
\”Từ từ! Đợi em một chút!\”
Nghe giọng Đá, Sữa Chua hốt hoảng la lên, nhưng anh đã bước vào phòng rồi.
Sữa Chua đang chổng mông nhét cái gì đó vào gầm giường, cậu vừa chui ra thì bắt gặp Đá đang chuẩn bị lại gần. Gần như ngay lập tức, Sữa Chua bật dậy chạy lại chỗ chiếc bàn gỗ kê cạnh giường, vơ vội thứ gì đó rồi nhét vào hộc tủ bên dưới, đóng lại.
Làm xong tất cả, cậu đứng yên tại chỗ, hai tay chắp ra phía sau giống như đứa trẻ vừa phạm lỗi, rụt rè cất tiếng: \”Em, em xong rồi.\”
Đá lại gần, cười nói: \”Vừa giấu cái gì vậy?\”
Sữa Chua đỏ mặt: \”Không có gì.\”
Đá nhìn điệu bộ của cậu, không khỏi tò mò: \”Không có gì thì sao phải đỏ mặt?\”
\”Em… em…\” Cậu chối: \”Không có gì thật mà.\”
Đá thò tay lại gần hộc tủ: \”Quan trọng không? Anh xem được không?\”
Sữa Chua giữ tay anh lại, nghĩ một lúc, chẳng hiểu sao mặt lại càng đỏ hơn, cậu ấp úng: \”Có, quan trọng.\”


