[Bl/Edit][C1-199] Hoàng Tử Phụ Sống Lại Như Thế Nào? – Chương 42 : \’Tôi thực sự ghét anh.\’ – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Bl/Edit][C1-199] Hoàng Tử Phụ Sống Lại Như Thế Nào? - Chương 42 : \'Tôi thực sự ghét anh.\'

“Ta mặc kệ, cứ nói với họ là cậu sẽ từ chức người tiếp đón đặc biệt. Đừng làm gì vô ích nữa và cứ từ chức một cách lặng lẽ đi.”

“……Anh có quyền gì?”

\”Cái gì?\”

Maximo, người đang đe dọa Renato bằng khuôn mặt méo mó đầy đe dọa, dừng lại. Anh ta chỉ chớp mắt một cách ngớ ngẩn, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Khi người đàn ông nhìn cậu với vẻ mặt vô hồn, Renato phun ra lời nói của mình.

“Tôi hỏi anh là ai mà có quyền ra lệnh cho tôi.”

Thằng nhóc này đang nói cái gì thế?

Trong nháy mắt, Maximo rơi vào trạng thái cực kỳ hỗn loạn. Anh cảm thấy xa cách và kỳ lạ với Renato, người đã bảo anh ta không được ra lệnh. Renato mà Maximo biết không bao giờ là loại người có thể nói ra những điều như vậy.

Cậu chỉ là một thằng ngốc lúc nào cũng sợ hãi, một người đần độn thậm chí không thể giao tiếp bằng mắt, một thằng ngốc thậm chí không thể nói chuyện đơn giản, chứ đừng nói đến việc đáp trả như thế này.

Đó là hình ảnh của Renato mà Maximo có. Anh ta nhìn Renato với vẻ mặt khó hiểu. Anh ta đã biết Renato từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Renato như thế này. Đặc biệt là đôi mắt của Renato rất khác.

Đôi mắt mang màu hoa oải hương nhìn thẳng vào Maximo vẫn còn vương sự sợ hãi, nhưng cũng chứa một cảm xúc khác. Đó là sự ghét bỏ.

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự thù địch hướng về mình, Maximo cảm thấy trái tim mình chùng xuống, cảm giác không hợp lý mà anh ta cảm thấy gần đây cũng ngày càng mạnh mẽ.

“Ta lo lắng cho cậu……!”

“Anh? Lo lắng cho tôi à?”

Renato cười khẩy như thể nghe được một câu chuyện cười buồn cười. Đây cũng là lần đầu tiên Maximo thấy Renato cười vì lời nói của mình. Bị bất ngờ, Maximo không nói nên lời.

“Tôi sẽ tự lo chuyện của mình, anh không cần phải quan tâm đến chuyện này.”

Một giọng nói lạnh như gió mùa đông xuyên vào tai Maximo. Đôi mắt đỏ thắm của người đàn ông rung lên dữ dội vì một ranh giới được đã vạch ra rõ ràng.

Không quan tâm đến điều đó, Renato đi ngang qua Maximo vì cậu không còn gì để nói nữa. Tuy nhiên, một bàn tay thô ráp duỗi ra đã giữ cậu lại.

“……!”

Cơ thể Renato cứng đờ trong giây lát. Da gà nổi lên từ cổ tay bị Maximo nắm đến toàn thân.

“Ta không cần quan tâm? Cậu đang nói cái quái gì thế?”

Maximo kéo chặt Renato, dùng giọng điệu trầm thấp rõ ràng biểu lộ sự tức giận. Trán anh ta nhăn lại dữ dội, đôi mắt tràn đầy sự tức giận lóe lên dữ dội. Khoảnh khắc đối mặt với người đàn ông, ký ức về cuộc sống trước đây của Renato lại trở về.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.