[Bl/Edit] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui – Chương 50 – Nhà ma – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Bl/Edit] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui - Chương 50 - Nhà ma

Ôn Biệt Yến thấy cả người bạn trai cậu đột nhiên cứng đờ lại, nhẹ nhàng kéo kéo tay anh: \”Sao vậy?\”

Dư Duy không gì, nặng nề nuốt nước bọt rồi quay người ——

Đằng sau anh là một con quỷ mặt trắng bệch, trên da nham nhở vệt máu đỏ lòm đang treo mình trên trần nhà, mái tóc dài luộm thuộm rũ rượi thả xuống mặt đất, nó đang nhe răng cười tươi chào Dư Duy.

\”……\”

Bầu không khí đột nhiên im lặng đến lạ thường.

Giây tiếp theo, tiếng gào thét của ai đó như muốn vứt thẳng nóc nhà của cậu ta đi để chạy vậy.

Anh siết chặt nắm đấm muốn tẩn cho con quỷ kia một trận, nhưng lại nhớ tới ban nãy nhân viên nhà ma bảo là không được đánh quỷ. Dư Duy chỉ đành gắng gượng nuốt lại nỗi sợ vào bụng, sợ đến mức tim gan đều run phát đau.

Dư Duy chuyển sang bám chặt lấy Ôn Biệt Yến, anh vừa hét lớn vừa che chở cho bạn trai, ôm chặt đến nỗi chỉ hận không vùi nguyên quả đầu vào trong lòng cậu luôn.

Trương Vọng thấy Dư Duy hét lớn quá bèn quay sang nhìn, con quỷ thắt cổ đang treo lủng lẳng trên trần nhà cũng nở nụ cười tươi rói nhìn hắn.

\”Con lột mằn gì đây… cứuuuuuuuuuuuuuuuuu\”

Phương Ái sắp sợ phát khóc luôn rồi, cô níu chặt cổ áo Trương Vọng hét: \”Quỷ thắt cổ chứ còn mẹ gì nữa?! Rõ như ban ngày anh còn không thấy???\”

\”…… Hai tụi bây nói gì vậy, đáp ngu có thưởng?\”

Hồn của Triệu Nhã Chính đã theo nỗi sợ bay đi đâu mất tiêu, con quỷ tóc dài mặt trắng như bôi kem trộn kia đã đi được nửa ngày rồi mà cậu vẫn chưa hoàn hồn lại được. Tiền Húy cười Trương Vọng đủ rồi, quay sang nhìn Triệu Nhã Chính yếu ớt như vậy đau lòng muốn chết, đành ôm chặt cậu vào lòng an ủi: \”Không sao không sao! Tất cả đều là giả, chỉ là người giả ma thôi mà…\”

Ai bận việc nấy nên chẳng mấy ai để ý đến Dư Duy đang run rẩy ôm chặt lấy bạn trai anh ở một xó.

Ôn Biệt Yến cố gắng rút tay ra ôm lại anh, cậu vừa đau lòng lại vừa thấy buồn cười, nhẹ nhàng xoa lưng vỗ về em bé Dư Duy: \”Không sao đâu anh, ổn cả rồi.\”

\”Đấy không phải là quỷ thắt cổ hàng thật giá thật đâu anh, chỉ là hàng fake do nhân viên nhà ma đóng giả thôi mà. Với lại nó đi rồi, không tin thì anh ngẩng đầu lên mà xem.\”

Dư Duy thận trọng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, nơi ban nãy anh gặp con quỷ treo cổ nay đã trống trơn không còn bóng dáng. Chưa nói đến quỷ đâu, đến cả vải áo cũng chẳng còn.

Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, vỗ về trái tim nhỏ đáng thương vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi

\”Anh ơi, cho em phỏng vấn xíu nào. Sao anh có thể dung hòa giữa nhát gan và dũng cảm lại được với nhau vậy?\”

Ôn Biệt Yến trêu ghẹo anh, cậu không ngờ đến việc dù anh đã sợ muốn chết rồi mà vẫn còn tâm tư bảo vệ cậu, ngăn cậu khỏi mọi quỷ dữ đến gần cơ đấy.

\”Sợ? Ai sợ?\” Dư Duy nhất quyết không thừa nhận: \”Chỉ là nó đột ngột kéo đến nên anh chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng mà thôi, bây giờ anh đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, em cứ chờ mà xem. Đợi đến lúc nó quay lại hù anh anh cũng chẳng thèm chớp mắt ấy chứ lại.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.