Edit: 1kiss
————————————————–
Thời gian mười ngày, nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn, hoàn toàn vừa đủ để Sở Tùy Phong nấu tất cả các nguyên liệu xếp đầy ắp trên giá đồ trong phòng bếp du thuyền Thiên Phương Thần thành những món ăn ngon miệng.
Mà Mẫn Thu Nguyệt không những có thể ăn sạch hết những món ăn đó không chừa một mảnh, mà còn tỏ ra không cam lòng oán giận: \”Nếu ngươi không đồng ý nấu cho ta ăn hết, vậy bây giờ ta cũng chỉ có thể trước tiên lấy ngươi ra làm đồ ăn. Chuyện ăn uống và tình dục, ngươi ít nhất phải khiến ta thỏa mãn một trong hai, bằng không coi chừng ta nhịn không được, kiên quyết kéo ngươi lên giường thao ngươi không đứng vững nổi.\”
Hắn ta vừa dứt lời xong, Sở Tùy Phong ngoại trừ việc càng ngày càng tận tâm tận lực hấp rán xào luộc hầm đủ thứ cho hắn ta ra, còn có thể lựa chọn điều gì nữa đâu?
Cho nên đến khi du thuyền đặt chân tới tiên đảo Quỳnh Châu, Mẫn Thu Nguyệt cuối cùng cũng xem như được Sở Tùy Phong dỗ dành vui vẻ, không nói nhiều lời liền mang theo hắn xuống thuyền, cùng nhau tiến vào bên trong đảo làm các bước chuẩn bị để mở ra bí cảnh.
Trong kiếp trước, bí cảnh thượng cổ mà Mẫn Thu Nguyệt đã từng mở ra thành công nằm ở trên một hòn đảo biệt lập nào đó cách tiên đảo Quỳnh Châu ba mươi dặm về phía đông. Cứ mỗi năm trăm năm, nếu có người vào đúng đêm khuya ngày mười lăm tháng chín vẽ một phù trận khai mở ở bãi đất trống ở trên hòn đảo, liền có thể khiến cái bí cảnh này mở ra.
Phương pháp vẽ phù trận và địa điểm để vẽ phù trận đó đều là bí mật không truyền ra ngoài của nhà họ Mẫn, sau này thời thế thay đổi, mặc dù vị trí bãi đất trống để vẽ phù trận đã được lưu truyền tới ngày nay, nhưng quyển sách giải thích cách vẽ phù trận kia lại bị phá huỷ gần một nửa. Mẫn Thu Nguyệt lúc đó cũng vô tình gặp may, cộng thêm số mệnh của Sở Tùy Phong vẫn chưa đến bước đường cùng, cho nên hai bọn họ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc mới bất ngờ mở được bí cảnh đã ba ngàn năm chưa từng xuất hiện lại ở nhân gian.
Có kinh nghiệm của kiếp trước, Sở Tùy Phong và Mẫn Thu Nguyệt hiển nhiên không cần tốn quá nhiều công sức, vào đúng giờ tý ngày mười lăm tháng chín, hai người bọn họ liền dùng mực chu sa vẽ thêm một nét cuối cùng vào phù trận khai mở bí cảnh.
Cùng với những chấn động mạnh mẽ lan khắp toàn bộ tiểu đảo và vùng biển lân cận, vô số tia sáng màu vàng chói mắt xuyên ra từ mặt đất được vẽ kín phù trận đỏ tươi, khiến màn đêm được chiếu sáng rực rỡ chẳng khác nào ban ngày.
Dị động này kéo dài tận mười lăm phút mới dừng lại, phù trận nguyên bản nằm trên đất cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó là một vết nứt bóp méo không gian và thời gian, dẫn lối vào bí cảnh.
Bí cảnh mở cửa gây ra động tĩnh lớn như thế, Mẫn Thu Nguyệt tất nhiên đã bày ra một trận pháp bao trùm toàn bộ hòn đảo biệt lập này từ rất sớm, khiến cho những người có tu vi thấp hơn hắn trong phạm vi trăm dặm trở lại đều khó có thể phát hiện ra nơi này đang phát sinh chuyện gì, cũng miễn gây thêm rắc rối cho hai bọn họ.