Tin nhắn mới!
Từ: Kuroo
(31.01 02:25PM)
[Này, cậu có ở đó không?]
Akaashi:
[Ừ, tôi đây]
Kuroo:
[Mọi thứ thế nào?]
Akaashi:
[Có thể tốt hơn. Mà cũng có thể tệ hơn.]
Kuroo:
[Tôi có thể hỏi Bokuto thế nào không?]
Akaashi:
[Anh ấy… vẫn cầm cự được.]
Kuroo:
[Cậu ấy vẫn đi lại được chứ? Cậu ấy có nói chuyện được không?]
Akaashi:
[Không. Anh ấy đã mất khả năng đi lại từ hơn một tuần trước. Và cũng không thể nói được nữa ngay sau đó luôn.]
Kuroo:
[Tôi hiểu rồi. Cậu có vẻ… là người nói chuyện khá thẳng thắn nhỉ?]
Akaashi:
[Rất tiếc là tôi không biết nên diễn đạt thế nào.]
Akaashi bấm gửi tin nhắn, rời mắt khỏi điện thoại. Cậu quay đầu sang nhìn anh, nhận ra từ nãy đến giờ anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt thích thú.
Anh ngó lên chiếc điện thoại trên tay cậu. \”Ai vậy?\”
Akaashi vội nhét điện thoại vào túi, nhún vai.
\”Chỉ là … Kuroo thôi.\”
Cậu trả lời một cách hờ hững, giả vờ không quan tâm để làm dịu tâm trạng của anh. Nhưng Akaashi biết dù cậu có giả vờ thế nào đi chăng nữa, Bokuto vẫn sẽ cau mày khi nghe thấy cái tên đó.
Và thực sự là như vậy.
Bokuto nhìn xuống tay Akaashi. Ánh mắt anh đã thể hiện hết bao nỗi nhớ nhung mà anh dành cho Kuroo, một người bạn thân thiết của mình. Cảm thấy tội lỗi tích tụ trong lồng ngực, Akaashi rút điện thoại ra, nhanh như khi cậu giấu nó đi.
\”Anh có muốn anh ấy gửi cho chúng ta một bức ảnh không?\”
Bokuto ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Cậu nhanh chóng nhắn tin cho Kuroo nhờ anh ấy gửi một bức ảnh của mình cho Bokuto xem. Phải mất một khoảng thời gian khá lâu, cậu mới nhận được hồi âm từ Kuroo, nhưng khi mở tin nhắn ra xem cậu mới biết, anh ta đã gửi một video thay vì những gì cậu yêu cầu ban đầu.