Ba mẹ Vương lại ra nước ngoài, lần này phải nửa năm mới về. Đứa con hiếu thảo mới come out Vương Nhất Bác tất nhiên phải đi tiễn, Tiêu Chiến cảm thấy ba mẹ Vương rất yêu thương mình, không đi thì không được, đi thì sợ người lớn phiền lòng, cậu không quyết định được.
Nghĩ lại thì Vương Nhất Bác cũng không muốn cậu đi, hắn đại diện truyền lời, sau đó Tiêu Chiến gửi tin nhắn hỏi thăm là được. Dù sao thì hắn cũng chưa nắm được thái độ của ba thế nào, tới lúc đó lại làm hai bên khó xử thì không hay, không được để Tiêu Chiến phải chịu bất kỳ oan ức nào.
Dự định là vậy, thực ra mẹ Vương đã liên lạc trước, bà hỏi Tiêu Chiến hôm đó có rảnh không, nếu rảnh thì cùng con ra sân bay, mọi người dùng bữa chung để bù lại bữa ăn đã bỏ lỡ lần trước. Vương Nhất Bác không dám đồng ý bừa, phải hỏi tình hình đã: \”Thái độ của ba sao rồi mẹ?\” Để ngăn cản mẹ tự mình quyết định.
\”Ba con không nhắc liệu mẹ có gọi cho con không?\” Mẹ Vương cạn lời trước EQ âm vô cực của Vương Nhất Bác, \”Cái đồ ngốc này, tính tình ba thế nào chẳng lẽ con không biết?\”
\”Ui vậy con yên tâm rồi. Con và Tiêu Chiến nhất định đến tiễn hai người.\”
Ngày hôm đó, Tiêu Chiến cố gắng bình tĩnh, Vương Nhất Bác có thể nhìn ra ba mẹ cũng đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cảnh tượng hiếm thấy này vô cùng buồn cười.
Mẹ Vương mỉm cười với Tiêu Chiến: \”Chiến Chiến à, cô nghe bạn bè khen quần áo ở tiệm con vừa đẹp vừa sang, lần sau về nước cô phải ghé mới được.\”
\”Hoan nghênh hoan nghênh, con là sợ cô không có thời gian tới ấy.\” Tiêu Chiến vừa nói vừa nhận lấy vali từ tay ba Vương. Ba Vương nín thở hai giây, cứng ngắc nói: \”Cảm ơn.\”
\”Phì——\” Vương Nhất Bác không nhịn nổi nữa, mẹ Vương lườm hắn, ba Vương xem như không nhìn thấy, cùng Tiêu Chiến chuyển hành lý lên xe xong cũng lên xe.
Vẫn còn hơi ngại ngùng, dù sao thì lần trước cũng giải tán không mấy êm đẹp, sau đó Vương Nhất Bác còn về nhà mấy lần, còn Tiêu Chiến chỉ dám gửi quà chứ chưa dám đi. Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau come out, Tiêu Chiến sợ lỡ lời lại khiến mọi người không vui. May mà trong xe có mẹ Vương khuấy động không khí, ba Vương thỉnh thoảng đáp vài câu, không ai nhắc đến chuyện cũ nữa.
Quán ăn trong sân bay cũng khá đa dạng, Vương Nhất Bác rất phấn khích: \”Hôm nay là thứ năm, chúng ta đi ăn KFC đi!\” Mẹ Vương cạn lời, thì thầm với Tiêu Chiến: \”Sao con lại nhìn trúng nó vậy?\” Tiêu Chiến ngượng ngùng gãi đầu: \”… Bình thường cậu ấy rất tốt.\”
Chỉ có Vương Nhất Bác mới dẫn bạn trai và ba mẹ đi ăn KFC, Tiêu Chiến kéo hắn đi, tìm một quán ăn Trung Hoa.
Bữa ăn khá vui vẻ, mọi thứ đều rất hài hòa ngoại trừ việc Vương Nhất Bác cứ hỏi có thể mua vài chiếc bánh tart trứng qua đây không. Tiêu Chiến nghiến răng: \”Cửa hàng sân bay không có chương trình thứ năm điên rồ.\” Vương Nhất Bác tiếc nuối: \”Vậy trên đường về chúng ta có thể mua một hộp không? Mình đã đợi cả tuần rồi.\”
Sắp nói lời tạm biệt với ba mẹ nửa năm nữa mới gặp lại, nhưng Vương Nhất Bác vẫn lo lắng về bánh tart trứng, ai ngờ cái tên vô tâm vô phế này theo ba mẹ tới cổng an ninh, mắt cũng đỏ lên.