Vương Nhất Bác nhận được cuộc gọi từ mẹ, bảo hắn cuối tuần rảnh thì về nhà một chuyến, đừng dẫn theo Tiêu Chiến.
Lúc điện thoại gọi đến, hắn đang ở nhà rửa dâu tây, chọn quả to nhất và đỏ nhất đưa cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không ăn hết được một lần nên cắn một phần, phần còn lại Vương Nhất Bác nhét nốt vào miệng, vừa nhai vừa nói: \”Tuần này à, dạ được.\”
\”Ai gọi vậy?\”
Vương Nhất Bác khựng lại một giây, không để Tiêu Chiến nhìn ra manh mối: \”Boss đó, nói mình cuối tuần ở lại phòng thực nghiệm trực, anh ấy phải đi công tác.\”
\”Ờ,\” Tiêu Chiến há miệng, Vương Nhất Bác lại đút một quả nữa, cậu ăn phần đầu quả dâu tây, Vương Nhất Bác ăn phần gốc.
Dâu tây nhà vườn mới giao sáng nay, đỏ tươi mọng nước đẹp mắt vô cùng. Tiêu Chiến ba ngày liên tiếp mua dâu tây ở siêu thị, nhưng đều vừa đắt vừa dở, tức muốn nổ phổi. Vương Nhất Bác nhớ ra một người bạn cùng lớp đăng bán dâu tây nhà trồng trên WeChat nên đã đặt mua một hộp, quả thực rất ngon.
Được ăn đồ ngon, tâm trạng Tiêu Chiến phơi phới, ngân nga một giai điệu rồi quay lại phòng thay quần áo, cậu sẽ lái xe đưa Vương Nhất Bác đến trường rồi đi làm.
Tháng này doanh số của cửa hàng tốt vượt bậc, Tiêu Chiến đã tạo tài khoản riêng để thu hút khách hàng.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến bước vào phòng, vội vàng mở khung chat với mẹ Tiêu: \”Mẹ, mẹ nói chuyện với mẹ con đến đâu rồi, mẹ con bảo con cuối tuần này về nhà một chuyến, con chưa nói với Chiến Chiến, định về thăm dò tình hình trước.\”
Mẹ Tiêu đang đi làm, sau khi Vương Nhất Bác đến phòng thực nghiệm mới thấy tin nhắn trả lời: \”Nói chuyện vui vẻ, mẹ con là người biết lý lẽ, rất thương con, đừng lo lắng, quay về nói chuyện đường hoàng với mẹ là được.\”
Vương Nhất Bác trong đầu lóe lên một tia manh mối, bảo Thường Viễn Châu đang cắm cúi làm gì đó vô cùng nhập tâm dừng công việc lại: \”Được rồi, không cần làm bệnh án giả đâu, xem ra có thể nói chuyện với mẹ được rồi.\” Bên phía mẹ có vẻ đã dịu rồi, chỉ có ba là khó thôi, cùng lắm đánh một trận, chắc cách chiến thắng không còn quá xa đâu nhỉ?
Tối nay xong việc sớm, Vương Nhất Bác bắt taxi đi tìm Tiêu Chiến, báo tin tốt cho cậu ấy.
Lúc đó, Tiêu Chiến đang đàm phán với xưởng về lô hàng mới, điên cuồng mặc cả: \”Lần này tôi đặt rất nhiều đó, một ngàn tám vẫn không được sao. Tôi có khách thì các người mới có đơn đều đều chứ, tôi mà phá sản thì xưởng anh cũng khỏi làm ăn luôn.\”
Người này cãi nhau mà giọng cũng nhẹ nhàng, dùng rất nhiều từ cảm thán, mặt kích động đỏ bừng, tay liên tục bấm máy tính. Vương Nhất Bác bị sự đáng yêu này bao trùm.
Khi còn đi học, Tiêu Chiến không giỏi toán lắm, mỗi lần gặp phải tình huống phải tính toán là cảm thấy choáng. Khi Vương Nhất Bác giảng bài, Tiêu Chiến nhìn vở bài tập đến xuất thần, làm Vương Nhất Bác dỗi không giảng nữa, cậu đành đi tìm người khác.
Coi đi có ngốc không, tìm người khác chỉ càng làm Vương Nhất Bác giận hơn mà thôi. Bạn học ngồi sau lưng Tiêu Chiến thành tích rất cao, là tuyển thủ cần cù chăm chỉ, thích hợp giảng bài cho Tiêu Chiến hơn Vương Nhất Bác có tư duy quá năng động khiến người thường khó có thể hiểu được. Để cảm ơn, lúc đi ăn trưa, Tiêu Chiến đã mua thêm một hộp kem.