BẠN ĐANG ĐỌC
Thái tử tàn khốc x Mỹ nhân mất nước.
Song khiết, HE
Mỹ nhân đáng thương than thở: \”Ngươi hôn ta làm gì? Ngươi không phải muốn giết ta sao?\”
Thái tử vội vã thừa nhận sai lầm: \”Ta sai rồi~ Nếu như ngươi không tha thứ, chính là muốn giết chết ta.\”
Tên…
#bacchien
#bjyx
#bjyxszd
#có
#cổtrang
#wangyibo
#xiaozhan
Hoàng thượng gọi Vương Nhất Bác vào tiền điện.
\”Thái tử, trẫm nghe nói con mang một tiểu hoàng tử từ Tuyên Lương trở về, còn chăm sóc rất chu đáo, sửa sang cả cung điện cho y?\”
Vương Nhất Bác quỳ gối dưới bậc thềm, vẻ mặt không hề biến sắc, chỉ lạnh lùng nói: \”Đúng vậy, nhi thần cho rằng đối phó với tù binh chỉ là việc nhỏ, không cần quấy rầy phụ hoàng, cho nên mới không đề cập với người. Phụ hoàng biết được việc này, là bởi vì quý phi nương nương khóc lóc kể lể với người sao?\”
Quý phi từ trước đến nay luôn kiêu căng ngạo mạn, giống một con chim khổng tước xinh đẹp. Nàng đã ăn đau từ chỗ Vương Nhất Bác, nhất định sẽ chạy tới trước mặt hoàng thượng thêm mắm dặm muối, khóc như hoa lê đái vũ, kể lể mình giống như một đứa nhỏ tội nghiệp, khiến Hoàng thượng thương xót, phải tìm Vương Nhất Bác hỏi tội.
Những phi thần khác thì thôi đi, nhưng Quý phi này lại là nữ nhân khó chọc nhất hậu cung Nam Kỳ. Nàng gả cho đương kim hoàng thượng khi vừa tròn mười sáu, ở bên ngài từ lúc còn là Vương gia cho đến Thái tử, và giờ đã lên ngai vàng. Hiện giờ nàng hai mươi sáu tuổi, đã trải qua mười năm gian nan cùng Hoàng thượng.
Tuy rằng Hoàng hậu gả cho Hoàng thượng sớm hơn một chút, nhưng khi đó Hoàng hậu đã ngoài hai mươi, đến bây giờ cũng qua ba mươi tuổi, nhan sắc cũng không còn như trước.
Bởi thế, ở trong cung, người có địa vị cao hơn nàng thì lại không thể bì được với sự trẻ đẹp của nàng. Quý phi nương nương chính là đầu quả tim của Hoàng thượng.
Hoàng thượng nở nụ cười, \”Trẫm biết việc này con không sai, nhưng Quý phi vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không lớn hơn con bao nhiêu, lại được chiều chuộng từ nhỏ nên có chút nhỏ nhen. Phụ thân và huynh trưởng của nàng đều đã chết ở Tuyên Lương, cũng không thể bắt nàng khoan hồng độ lượng với Hoàng tử Tuyên Lương kia được. Con cũng đừng bất mãn với nàng.\”
Nói trắng ra, Hoàng thượng biết Quý phi dở trò, nhưng hi vọng Vương Nhất Bác không so đo nữa.
Thật ra Vương Nhất Bác cũng lười truy cứu, mỗi ngày hắn đều phải bày mưu tính kế nhiều chuyện như vậy, làm gì có thời gian để tính toán chi li với một Quý phi nương nương đỏng đảnh.
Vương Nhất Bác nói: \”Nhi thần biết Quý phi nương nương thương nhớ phụ thân và huynh trưởng, về mặt tình cảm có thể tha thứ được.\”
Hoàng thượng hài lòng gật đầu, đột nhiên chuyển chủ đề: \”Thế nhưng, lần này Thái tử thật sự không bình thường. Tàn sát cả trăm triệu người dân Tuyên Lương, chỉ để lại tính mạng của một mình Tiêu Chiến, còn đối xử với y tốt như vậy. Điều này không giống cách hành xử thường ngày của con. Con đi lại gần gũi với y như vậy… là có kế sách khác sao?\”
Ánh mắt Vương Nhất Bác loé lên. Hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng. Ánh mắt Hoàng thượng không hề dao động, nhưng Vương Nhất Bác biết, ngài đang nghi ngờ, cũng đang khảo nghiệm mình.
Hoàng thượng đã nghi ngờ thì không thể nào qua loa chiếu lệ được, hoặc là ăn ngay nói thật, hoặc là giấu trời qua biển.
Ban đầu Vương Nhất Bác tha cho Tiêu Chiến là muốn từ y tìm được dấu vết của Trình Vãn Chúc. Nhưng chuyện này cũng không thể nói ra trước mặt Hoàng thượng. Trình Vãn Chúc đã được Hoàng thượng tha mạng, bây giờ hắn lại một lòng muốn diệt trừ gã, cũng tương đương với việc đánh vào mặt ngài.