BẠN ĐANG ĐỌC
Thái tử tàn khốc x Mỹ nhân mất nước.
Song khiết, HE
Mỹ nhân đáng thương than thở: \”Ngươi hôn ta làm gì? Ngươi không phải muốn giết ta sao?\”
Thái tử vội vã thừa nhận sai lầm: \”Ta sai rồi~ Nếu như ngươi không tha thứ, chính là muốn giết chết ta.\”
Tên…
#bacchien
#bjyx
#bjyxszd
#có
#cổtrang
#wangyibo
#xiaozhan
Tiêu Chiến bị đẩy đến chính điện Đông Cung, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi co một chân trên đất, hai bình rượu nằm lăn lóc bên cạnh, cả người tản ra vẻ cô độc và thù địch vô hình.
Vương Nhất Bác nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Không biết hắn đã say hay chưa, nhưng mùi rượu trên người rất nồng, con ngươi đen láy lấp loáng ánh nước, giống như giao nhân đánh rơi trân châu đen giữa biển sâu.
Ánh mắt Vương Nhất Bác quá mức áp bách, làm cho người ta cảm thấy hắn giống như con rồng đen đang ngủ đông, chỉ một giây sau đã trở nên phẫn nộ. Hắn thẳng tắp nhìn về phía bên này, khiến cho Mãn Đào không khỏi co rụt lại, sợ hãi hỏi Tiêu Chiến, \”Công tử, hay là chúng ta chờ Điện hạ tỉnh rượu rồi hãy đến?\”
Tiêu Chiến lắc đầu, \”Các ngươi lui ra trước đi, chỉ cần ta ở đây là được.\”
\”Nhưng bây giờ Điện hạ có vẻ….\”
Tiêu Chiến kiên định nói: \”Không sao cả, ngươi lui ra đi.\”
Mãn Đào không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe lời đẩy Tiêu Chiến vào trong điện, xoay người hành lễ với Vương Nhất Bác rồi im lặng rời đi, kéo theo Đình Phong đang canh giữ bên ngoài, cũng không quên đem cửa điện đóng lại giúp hai người.
Ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn luôn gắt gao đi theo bóng dáng của Tiêu Chiến, đáy mắt thâm thuý không thể hiện rõ cảm xúc, nhưng vẫn không nói một lời. Hắn đang ngồi trên mặt đất, Tiêu Chiến cũng từ từ chống lên tay vịn của xe lăn, quỳ xuống nền gạch màu ngọc bích, lê gối đến bên cạnh Vương Nhất Bác, ngoan ngoãn ngồi xuống. Tiêu Chiến vẫn cầm theo chiếc chăn nhỏ thường dùng để đắp lên chân mình. Y đem chiếc chăn khoác lên vai Vương Nhất Bác, dùng hơi ấm của bản thân để xua đi sương giá trên vai Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến nghiêng đầu hỏi hắn, giọng nói ôn nhu như nước: \”Điện hạ say rồi sao?\”
Vương Nhất Bác không trả lời ngay lập tức. Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến một hồi lâu mới khàn giọng đáp: \”Không có.\”
Hắn nói không say, nhưng Tiêu Chiến có thể chắc chắn rằng hắn đã say. Tuy rằng hắn không say đến phát điên, không ồn ào, không gây náo loạn, chỉ an tĩnh và lạnh nhạt, nhưng đôi mắt luôn luôn sắc bén lại có chút mông lung, khi hỏi chuyện cũng không lập tức trả lời, chỉ có ánh mắt dính chặt trên người Tiêu Chiến, không hiểu sao lại tràn ngập yếu ớt và chân thật.
Tiêu Chiến cong mắt cười, Vương Nhất Bác cảm thấy sóng lắc lư trong chén rượu đều chảy vào đồng tử xinh đẹp của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác lúc này rất đau lòng, nhưng y không hỏi nguyên nhân, chỉ nhẹ nhàng dựa vào người Vương Nhất Bác, mở rộng hai tay ôm lấy Vương Nhất Bác, nhẹ giọng dỗ dành: \”Điện hạ say rồi, để ta ôm ngươi một cái nhé?\”
Hốc mắt Vương Nhất Bác từ từ đỏ lên, khoé mắt ươn ướt, thân hình cao lớn không hề do dự mà rơi vào vòng tay mềm mại của Tiêu Chiến, vùi đầu vào cổ y, thù địch trên người dường như đã tan vỡ vào lúc này, giống như viên trân châu đen bị nứt.
Có lẽ vì mấy ngày nay Tiêu Chiến đã quen với việc dỗ dành Hứa Hữu Đàn, bàn tay theo bản năng vỗ nhẹ lên sống lưng Vương Nhất Bác, tay còn lại đặt lên gáy hắn, xoa nhẹ dọc theo xương cổ.