BẠN ĐANG ĐỌC
Thái tử tàn khốc x Mỹ nhân mất nước.
Song khiết, HE
Mỹ nhân đáng thương than thở: \”Ngươi hôn ta làm gì? Ngươi không phải muốn giết ta sao?\”
Thái tử vội vã thừa nhận sai lầm: \”Ta sai rồi~ Nếu như ngươi không tha thứ, chính là muốn giết chết ta.\”
Tên…
#bacchien
#bjyx
#bjyxszd
#có
#cổtrang
#wangyibo
#xiaozhan
Vương Nhất Bác đứng bên long ỷ trong chính điện, dưới chân có hàng nghìn bậc thang bằng vàng, liếc mắt xuống có thể cảm nhận được quyền thế mãnh liệt giống như thác nước chảy xuôi.
Nhưng mà vẻ mặt của Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, ánh mắt thờ ơ, giống như không có gì vui vẻ khi ngồi ở chỗ này. Hắn đưa tay vuốt ve lưng ghế bên cạnh, chậm rãi nói: \”Một mình ngồi ở nơi cao như vậy rất thống khổ. Nếu không có y, ta không muốn ngồi ở chỗ này.\”
Từ \”Y\” ám chỉ ai rất rõ ràng.
Đình Phong đứng bên cạnh nói: \”Cấm quân và Cẩm Y Vệ đều đã nghe lệnh. Tối nay Điện hạ đến hầu bệnh cho Bệ hạ, dù trong điện có bất kì động tĩnh nào cũng không có ai được xông vào.\”
Vương Nhất Bác gật đầu, \”Đêm nay để mọi chuyện lắng xuống.\”
….
Thái tử bận rộn chính sự, đêm khuya rồi mới có thời gian đến hầu bệnh.
Phi tử đang hầu bệnh đã được lệnh lui xuống, trong điện không có một bóng người. Vương Nhất Bác bưng theo bát thuốc vẫn còn nghi ngút khói, từng bước đi đến bên giường của Hoàng đế.
Hắn đặt cái bát gỗ đựng thuốc lên chiếc bàn cạnh giường, đi tới giá nến thổi tắt hai ngọn nến, toàn bộ tẩm điện lập tức tối sầm lại, chỉ còn một ngọn nến mỏng manh đang cháy, để lại một mảnh ánh sáng rất nhỏ.
Hoàng đế dường như vẫn đang say ngủ, Vương Nhất Bác cũng không vội, bên cạnh giường có đặt một chiếc ghế dựa cho người đến hầu bệnh. Vương Nhất Bác ngồi xuống, ánh mắt lười nhác nhìn về phía người trên giường, cực kỳ lạnh nhạt.
Trong điện có mùi huân hương kỳ lạ, trước khi Vương Nhất Bác đến, người ta đã cố ý đốt nó lên, mùi rất nhẹ, nhưng lại có thể mạnh mẽ đánh thức người đang say ngủ.
Quả nhiên, Vương Nhất Bác ngồi không lâu, Hoàng đế đã bị mùi huân hương kích thích đến mức mệt mỏi mở mí mắt ra, tròng trắng trong mắt che kín tơ máu, hơi thở ra khỏi mũi nhiều hơn cả hít vào.
Vương Nhất Bác nhìn Hoàng đế đang thở hổn hển như con bò già mệt mỏi, cũng không hành lễ, ngồi với tư thế thoải mái, giọng nói thanh lãnh lúc này mới có chút trầm: \”Phụ hoàng, người ngủ có ngon không?\”
Hoàng đế cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân đau nhức không còn sức lực, trong đầu dường như toàn hồ nhão, muốn hôn mê, lại bị mùi hương kỳ quái lôi kéo ý thức, đau đớn như thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Ngài cầu cứu Vương Nhất Bác: \”Hô…. Không cần hương, mệt quá, dập hương đi….\”
Vương Nhất Bác liếc nhìn lư hương đang toả khói nghi ngút, không để ý tới yêu cầu của Hoàng đế. Hắn cầm bát thuốc lên, nói với ngài: \”Phụ hoàng, uống thuốc xong rồi hãy ngủ. Uống xong rồi thì có thể ngủ thật lâu.\”
Vương Nhất Bác dùng muỗng sứ múc một muỗng thuốc đưa tới bên môi Hoàng đế. Hoàng đế nhìn thứ nước màu đen, vừa tanh vừa đắng giống như xúc tu của Diêm La đang uốn lượn.
Hoàng đế lắc đầu nguầy nguậy, tránh đi muỗng thuốc kia, thở hổn hển nói: \”Con… Con đi tra, tra…\”
Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi: \”Tra cái gì?\”