[Bjyx] Cấm Túc (Hoàn) – Chương 21 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Bjyx] Cấm Túc (Hoàn) - Chương 21

BẠN ĐANG ĐỌC

Thái tử tàn khốc x Mỹ nhân mất nước.
Song khiết, HE
Mỹ nhân đáng thương than thở: \”Ngươi hôn ta làm gì? Ngươi không phải muốn giết ta sao?\”
Thái tử vội vã thừa nhận sai lầm: \”Ta sai rồi~ Nếu như ngươi không tha thứ, chính là muốn giết chết ta.\”
Tên…

#bacchien
#bjyx
#bjyxszd
#
#cổtrang
#wangyibo
#xiaozhan

Hai mắt của Tiêu Chiến vẫn bị Vương Nhất Bác bịt chặt, y không thể nhìn thấy bộ dạng hung ác của Thịnh Nhiên nhưng vẫn bị những lời nói ác ý này dẫn dắt đến nghẹn thở. Y cũng không nhìn thấy hiểu hiện của Vương Nhất Bác, không biết Vương Nhất Bác có hiểu lầm mà trở nên tức giận hay không.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, lo lắng giải thích với Vương Nhất Bác: \”Điện hạ, ta không có, ta không có như vậy…\”

Thịnh Nhiên thấp giọng cười, cười đến mức ho ra hai ngụm máu, khi nói chuyện máu vẫn còn sủi bọt trong cổ họng, giọng nói đặc biệt doạ người: \”Không phải sao? Ha ha, năm đó ngươi mua chuộc một thị nữ mềm yếu giúp ngươi lấy kéo tự sát, bị ta phát hiện. Ta muốn xử tử thị nữ kia, nhưng ngươi đã quỳ gối trên giường khóc lóc cầu xin ta, còn nói cái gì mà  \’không dám chết, không dám chết nữa, cầu xin ngươi hãy tha cho thị nữ vô tội này\’. Tuy rằng thị nữ kia vẫn bị ta giết chết, nhưng bộ dáng ngươi quỳ gối trên giường khóc lóc cầu xin thực sự rất xinh đẹp và quyến rũ. Đêm nào ta cũng nằm mơ…\”

Tiêu Chiến toát mồ hôi lạnh. Y nhớ lại những việc xấu xa Thịnh Nhiên đã làm năm đó, dùng đủ mọi cách để uy hiếp Tiêu Chiến cầu xin gã, nói rằng chỉ cần Tiêu Chiến cầu xin thì sẽ buông tha cho thị nữ kia.

Tiêu Chiến quỳ gối trên giường khóc lóc cầu xin, cuối cùng lại trơ mắt nhìn thị nữ đó bị gã tàn nhẫn giết chết ngay trước mặt, máu phun ra bắn cả vào mặt y. Thịnh Nhiên lần nào cũng nói dối y, nhưng lần sau Tiêu Chiến vẫn sẽ quỳ gối cầu xin, bởi vì như vậy mới có một tia hi vọng.

Tiêu Chiến cảm nhận được hô hấp của Vương Nhất Bác càng lúc càng nặng, giống như một con hổ đang ngủ đông, cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận. Nhưng mà Vương Nhất Bác vẫn luôn che mắt y không chịu buông ra. Tiêu Chiến không thể nhìn thấy được Vương Nhất Bác tức giận đến mức nào, khiến cho y càng lúc càng hoảng hốt.

Tiêu Chiến nắm lấy vạt áo trước ngực Vương Nhất Bác, hai tay phát run. Y chỉ hi vọng Vương Nhất Bác không hiểu lầm: \”Điện hạ, điện hạ, là hắn bức ép ta. Ngoại trừ quỳ xuống thì ta không làm gì khác cả. Điện hạ, ngươi tin ta, đúng không?\”

Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng buông bàn tay đang che mắt Tiêu Chiến xuống. Hắn cúi đầu, nhìn thấy vẻ kinh hoàng trong mắt Tiêu Chiến, giống như một con thỏ nhỏ sợ chủ nhân bỏ rơi.

Vương Nhất Bác cúi người hôn lên vành tai Tiêu Chiến, sau đó dừng ở bên tai y nói: \”Tiểu Cửu đừng sợ. Ta tin tưởng ngươi, chỉ là ta cảm thấy quá đau lòng.\”

Vừa rồi trong doanh trướng Vương Nhất Bác hôn lên vành tai Tiêu Chiến, chính là mang theo dục vọng muốn thân mật, bây giờ hắn hôn lên vành tai lại là muốn an ủi y.

Tiêu Chiến bình tĩnh lại, trong mắt chỉ còn uỷ khuất và nước mắt, khẽ hé miệng mỉm cười, đem gương mặt của mình dán lên người Vương Nhất Bác, nhu thuận cọ cọ vào ngực hắn.

Vương Nhất Bác mỉm cười sờ lên gáy Tiêu Chiến, lúc quay đầu đã khôi phục lại sắc mặt lạnh lùng mà tàn nhẫn, nói với Đình Phong: \”Mang cung tên ra đây.\”

Hắn cầm lấy cung tên từ tay Đình Phong, hất cằm về phía lồng sắt cách đó mười thước, \”Giữ chặt hắn lại.\”

Hai binh lính đứng bên cạnh lồng sắt với tay vào lồng để giữ Thịnh Nhiên, buộc gã phải đứng thẳng. Vương Nhất Bác vẫn ngồi trên ghế, cánh tay hữu lực chậm rãi kéo căng dây cung, mũi tên lông vũ sắc bén lạnh lùng chỉ thẳng vào Thịnh Nhiên, vận sức chờ phát động.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.