BẠN ĐANG ĐỌC
* Nửa vườn trường / Gương vỡ lại lành
【 Tôi dùng thời gian bảy năm để sống cuộc đời của cậu. 】
* Bảy năm trước: Thiếu niên u ám, đáng thương Bác x Thiên thần siêu ngọt ngào, thiếu gia Tán.
* Bảy năm sau: Bác sĩ ngoại khoa mặt lạnh Bác x Hoạ sĩ vẽ t…
#bacchien
#bjyx
#bjyxszd
#nhấtchiến
#wangyibo
#xiaozhan
Thứ bảy không có tiết tự học buổi tối. Buổi chiều sau khi tan học và ăn cơm ở nhà ăn của trường, Tiêu Chiến liền kéo Vương Nhất Bác đi mua xe đạp.
Đại lý xe cách trường học không xa, nên Vương Nhất Bác đạp xe chở anh đến đó. Đối diện với từng dãy xe đạp được sắp xếp thành từng hàng ngay ngắn, đủ loại kiểu dáng, Tiêu Chiến hoa cả mắt. Mãi cho đến 7h30 tối, Vương Nhất Bác phải nhắc nhở thời gian không còn sớm, Tiêu Chiến mới chọn được một chiếc xe đạp cổ điển màu nâu.
Vương Nhất Bác hỏi: \”Mấy cái xe đạp leo núi kia rất ngầu, sao cậu lại chọn cái này?\”
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút rồi đáp: \”Cái xe kia quá ngầu, không hợp với khí chất của tôi.\”
Lần này, Vương Nhất Bác phải đồng tình với mắt nhìn của anh. Cả người Tiêu Chiến đều toát ra khí chất ngoan ngoãn của thỏ trắng, quả thật không phù hợp với chiếc xe đạp leo núi mà cậu đã mua.
Chọn xe xong, đến bước trả tiền, Vương Nhất Bác đã dặn dò Tiêu Chiến: \”Chút nữa cậu chỉ cần im miệng là được, một câu cũng không được nói.\”
Tiêu Chiến bị cậu nói như vậy thì ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác dùng kinh nghiệm của lão tướng trên sa trường, đao quang kiếm ảnh, ngươi tới ta lui, đem một chiếc xe đạp đã báo giá 999 tệ giảm xuống còn 300 tệ, cuối cùng còn đòi chủ quán tặng thêm một chiếc khoá chống trộm.
Nếu buổi sáng Tiêu Chiến chỉ cảm thấy bội phục khi Vương Nhất Bác đem lại trả điện thoại, thì giờ phút này lại hoàn toàn ngưỡng mộ.
Anh chưa bao giờ biết rằng việc mặc cả khi mua bán lại thú vị đến thế, chỉ cần dùng 10 phút là có thể tiết kiệm được mấy trăm tệ.
Mặc dù anh hoàn toàn không quan tâm đến mấy trăm tệ, nhưng bởi vì giá này là do Vương Nhất Bác đã giúp anh thương lượng được, không hiểu sao anh lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Giống như việc một thiếu niên ngỗ ngược như Vương Nhất Bác, trên mặt luôn viết sẵn dòng chữ \”Tôi rất phiền, đừng quấy rầy\” mà nói, có thể vì anh mà miệng khô lưỡi khô, đi theo người khác mặc cả hẳn 10 phút, đã là một sự kiện vô cùng vui vẻ.
Cửa hàng thịt nướng Vương Nhất Bác làm việc cách đó không xa, Tiêu Chiến tuy rằng đã mua xe đạp, nhưng còn chưa biết đi. Anh vừa đẩy xe vừa nói với Vương Nhất Bác: \”Chúng ta đẩy xe qua đó, dù sao cũng không xa.\”
Nhưng Vương Nhất Bác lại nói: \”Tôi còn phải làm tới khuya. Cậu về nhà đi, tôi gọi taxi giúp cậu.\”
Tiêu Chiến lắc đầu: \”Ba mẹ tôi đều đi công tác, về nhà cũng không có việc gì. Tôi chưa từng đến quán thịt nướng, vừa lúc cũng muốn ăn vài xiên.\”
Vương Nhất Bác mím môi, không nói gì nữa, cũng coi như đồng ý.
Giữa tháng Chín đúng là thời điểm thích hợp để ăn thịt nướng. Cửa hàng nơi Vương Nhất Bác làm việc nằm khuất trong một rừng dương nhỏ ở ngoại thành, tên rất dân dã, gọi là \”BBQ rừng cây nhỏ\”. Cửa hàng này tuy rằng có vị trí hẻo lánh, nhưng hương vị thịt nướng lại nổi tiếng xa gần, bởi vậy công việc kinh doanh cực kỳ tốt. Vương Nhất Bác chịu trách nhiệm nướng thịt xiên, thỉnh thoảng còn đi giao hàng.