[Bjyx] Bảy Năm Trông Ngóng (Hoàn) – Chương 26 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Bjyx] Bảy Năm Trông Ngóng (Hoàn) - Chương 26

BẠN ĐANG ĐỌC

* Nửa vườn trường / Gương vỡ lại lành
【 Tôi dùng thời gian bảy năm để sống cuộc đời của cậu. 】
* Bảy năm trước: Thiếu niên u ám, đáng thương Bác x Thiên thần siêu ngọt ngào, thiếu gia Tán.
* Bảy năm sau: Bác sĩ ngoại khoa mặt lạnh Bác x Hoạ sĩ vẽ t…

#bacchien
#bjyx
#bjyxszd
#nhấtchiến
#wangyibo
#xiaozhan

Chớp mắt đã đến cuối tháng Giêng, kì thi cuối học kì một của năm lớp 11 đến đúng hẹn.

Sau khi cùng học một thời gian, Tiêu Chiến phát hiện ra rằng Vương Nhất Bác là một người cực kì thông minh. Theo logic mà nói, phần lớn kiến thức lớp 10 và lớp 11 của cậu đều đã bị rơi rớt gần hết, chỉ một tháng ngắn ngủi, cũng không thể cải thiện được bao nhiêu.

Nhưng điều đó cũng không ngăn được Vương Nhất Bác học hỏi, cậu không chỉ thông minh mà còn cực kì liều mạng. Ngày hôm trước, Tiêu Chiến chỉ cho cậu những điểm chính, ngày hôm sau cậu liền có thể từ một suy ra ba. Dù Tiêu Chiến có học muộn như thế nào, chỉ cần nhắn tin chúc ngủ ngon, cậu chắc chắn sẽ trả lời trong vòng ba giây. Tiêu Chiến thực sự nghi ngờ, tối nào cậu cũng không ngủ.

Ba ngày trước kì thi, Tiêu Chiến học đến một giờ sáng, gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác: [Cậu ngủ rồi sao?]

Vương Nhất Bác nhanh chóng trả lời: [Chưa, còn chờ cậu chúc ngủ ngon.]

Tiêu Chiến: [Cậu đã làm xong bài tập tổng hợp môn Lý chưa?]

Vương Nhất Bác: [Làm xong rồi, còn đang làm toán. Tôi muốn tối hôm nay phải làm xong.]

Tiêu Chiến thở dài: [Gần đây cậu ngủ quá muộn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ kiệt sức trước kì thi.]

Vương Nhất Bác gửi tới biểu tượng sờ đầu: [Không sao đâu, đừng lo lắng. Tôi đang nín thở chờ lọt vào top 100.]

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một chút, lại gửi tin nhắn qua: [Cậu muốn tôi hứa cái gì, tôi đồng ý với cậu là được, đừng thức đêm nữa.]

Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn điện thoại: [Đồ ngốc, tôi muốn lọt vào top 100 trong kì thi này không phải chỉ để cậu đồng ý với tôi chuyện kia, quan trọng nhất chính là, tôi muốn mau chóng bù đắp khoảng thời gian lãng phí trước kia.]

Tiêu Chiến: [Vẫn còn một năm rưỡi nữa, cậu không cần quá lo lắng đâu.]

Vương Nhất Bác: [Không lo không được. Điểm thi vào đại học ở Bắc Kinh rất cao, nếu đến lúc đó điểm của tôi không đạt chuẩn, chẳng lẽ để một mình cậu đến Bắc Kinh?]

Tiêu Chiến xót xa: [Cùng lắm thì tôi không đi Bắc Kinh nữa, ở lại thành phố S học đại học.]

Thấy anh nói như vậy, Vương Nhất Bác lắc đầu cười: [Ước mơ của cậu không phải là đại học X sao? Thành phố S không phải là nơi cậu nên đến. Mau ngủ đi, tin tưởng tôi. Ngủ ngon nhé, bảo bối.]

Tiêu Chiến trầm mặc hồi lâu mới mím môi, gửi trở lại hai chữ \”Ngủ ngon.\”

Nằm ở trên giường, anh không khỏi suy nghĩ.

—Nếu một năm sau Vương Nhất Bác thật sự không đỗ vào học viện Cảnh sát ở Bắc Kinh, anh nên làm gì bây giờ?

Nói như vậy…. có lẽ Vương Nhất Bác thi ở đâu, anh sẽ đi tới đó. Dù sao thì ở đâu trên đất nước này cũng có trường Y, cũng không nhất định phải ở Bắc Kinh.

Học chính quy với nghiên cứu sau đại học sẽ mất khoảng sáu bảy năm, anh không thể tưởng tượng được nhiều năm như vậy không có Vương Nhất Bác ở bên cạnh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.