Chương 4
\”Ngài Tang muốn uống nước? Cứ lấy uống đi, không cần trả tiền đâu.\” Quản lý sảnh cười niềm nở.
\”Quẹt thẻ.\” Tang Diệc đặt thẻ đen lên bàn.
Quản lý sảnh: \”…\” Thật sự không cần trả mà.
Lý Hoành mất kiên nhẫn gõ bàn: \”Quẹt đi.\”
Nhân viên quầy lễ tân nhìn quản lý, sau đó nhận lấy thẻ quẹt một cái, rồi đẩy bàn phím số đen về phía Tang Diệc, giọng nhẹ nhàng: \”Mời ngài nhập mật khẩu.\”
\”Cần mật khẩu sao?\” Lý Hoành ngạc nhiên.
Nhân viên quầy nhìn anh ta một cái, cố hết sức che giấu, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ \”đúng là đồ ngốc\”.
Lý Hoành nghiêng người, chống tay lên mặt bàn đá cẩm thạch, nhìn chằm chằm vào bàn phím nhỏ.
Tang Diệc cũng nhìn chằm chằm vào đó.
\”Này, có khi nào thư ký Chung quên nói mật khẩu cho cậu không?\”
Lý Hoành vừa nói xong, lập tức tự trả lời: \”Không thể nào.\”
Vị thư ký Chung đó nhìn qua là người rất cẩn thận, đến từng xu lẻ còn tính toán cho cậu rồi, sao có thể quên nói mật khẩu được?
\”Này.\” Lý Hoành vỗ mạnh vào lưng Tang Diệc, \”Cậu biết mật khẩu không?\”
Tang Diệc nhìn anh ta một cái: \”Anh nghĩ sao?\”
Lý Hoành nghẹn lời, rồi quay lại, chống cả hai tay lên bàn, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bàn phím số nhỏ: \”Sinh nhật, sinh nhật của Mục Văn Kiêu là ngày nào?\”
Tang Diệc không nói gì.
Lý Hoành quay phắt đầu lại: \”Cậu bị câm à? Tôi đang hỏi đấy!\”
Tang Diệc chột dạ sờ mũi: \”Tôi… không biết.\”
Lý Hoành sắp lên cơn đau tim: \”Là bạn trai cũ, mà cậu không biết sinh nhật hắn?\”
Tang Diệc: \”Chúng tôi chưa từng đón sinh nhật cùng nhau.\”
Lý Hoành cạn lời, không biết nói gì nữa.
Tháng mười đúng là đã sang thu, trời lạnh rồi, anh ta cũng sắp phá sản rồi.
Nghĩ lại cả chặng đường mình đi qua, từ một kẻ đen từ trong ra ngoài, chỉ vì giữa biển người đông đúc nhìn trúng thằng nhóc Tang Diệc này, bị nhan sắc làm cho chấn động, cứ tưởng có thể dựa vào Tang Diệc để càn quét giới giải trí…
Ai ngờ, thì ra mình lại bị dắt đến đây để chờ chết.
Lý Hoành rút điện thoại gọi một cuộc: “Tiểu Trần, tra xem sinh nhật Mục Văn Kiêu là ngày nào, cả dương lịch lẫn âm lịch.”
Lúc này đã chín rưỡi tối, hội sở đang lúc náo nhiệt nhất. Lý Hoành và Tang Diệc dựa vào quầy dát đá cẩm thạch xa hoa, nhất quyết quẹt thẻ mua một chai nước khoáng.
Chai nước này bên ngoài bán ba đồng, trong hội sở bán hai mươi lăm.
“Ê, Lý tổng, trùng hợp quá.”
Lý Hoành ngẩng lên, lập tức nở nụ cười: “Hách Tổng, lâu quá không gặp, dạo này bận gì thế?”
“Còn bận gì được nữa, một đống chuyện rối rắm.” Hách Tổng phất tay cho người đi cùng rời trước, sau đó khoác vai Lý Hoành, hạ giọng: “Nghe nói cậu có đường dây đưa người vào phòng riêng của Mục Văn Kiêu? Có kênh hay thế sao không chia sẻ với anh em, tôi cũng có hai nhóm nhạc nam đây.”