Nhan Khanh thất thố mà nhìn hai cái nữ nhân đang dây dưa không rõ ở góc đường đối diện. Một là Ngọc lão sư của nàng, còn nữ nhân kia lại là Cảnh Hàn, trợ lý của Quân Nghi Lãnh. Chỉ thấy Châu Khinh Ngọc một thân lễ phục màu trắng tinh xảo thuần khiết đang bị Cảnh Hàn lôi kéo ép nàng ấy vào xe, cả hai có vẻ đều là vùng vằng khó chịu mà đôi co gì đó với nhau. Lại thấy Quân Nghi Lãnh tĩnh lặng chờ hết đèn đỏ mà lái xe sang hướng khác, nàng liền không vui nói \”Trợ lý của cô thế nào lại quấy rối Ngọc lão sư ?\”.
Nhìn dáng vẻ bất bình lên án của Nhan Khanh, Quân Nghi Lãnh bật cười \”Đây không phải là chuyện ta nên quản, chị không cần phải lo lắng làm gì\”.
Nhan Khanh thấy dáng vẻ vô tâm vô phế của Quân Nghi Lãnh liền nộ khí bừng bừng, nữ nhân này lúc trưa còn chính chắn nói rằng không chấp nhận hành vi quấy rối của alpha, thế nào bây giờ cấp dưới của nàng ấy xuồng xả thì làm ngơ. Nàng khó chịu nói \”Tôi muốn xuống xe, cô cho tôi xuống xe\”.
Quân Nghi Lãnh đều là bất đắc dĩ cùng cười khổ mà nói \”Cảnh Hàn cùng Ngọc lão sư của chị đã kết hôn với nhau, đó là chuyện của phu phụ nhà họ, ta xen vào để làm gì\”.
Liền thấy đôi đồng tử hắc ngọc của Nhan Khanh mở lớn, nàng vô thố lặp lại \”Các nàng… các nàng là phu phụ ?\”.
Quân Nghi Lãnh suy nghĩ một chút liền nói thêm \”Ân, họ đều đã kết hôn đến giờ đã là bảy năm chỉ là hai năm trước thì ly thân\”.
Nhan Khanh nửa tin nửa ngờ nhìn Quân Nghi Lãnh rồi lại hướng mắt ra bên ngoài cửa kính xe, thì thấy Châu Khinh Ngọc đều đã vào xe của Cảnh Hàn chạy mất hút. Nàng đến giờ đều là không thể tin cùng khiếp sợ, Ngọc lão sư là thê tử của Cảnh trợ lý, thật sự là quá trùng hợp đến đáng ngờ. Lại nhớ đến thái độ kì lạ của Ngọc lão sư lúc Quân Nghi Lãnh dẫn theo Cảnh Hàn đến trường kinh tế tuyển thư kí. Đúng là trên đời này loại chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng mà lại thấy dáng vẻ tức giận khi nãy của Cảnh Hàn lúc lôi kéo Ngọc lão sư, nàng thật sự lo lắng thay nàng ấy.
Quân Nghi Lãnh thấy Nhan Khanh mặt nhỏ đều đã tái xám thì cười khẽ trấn an \”Đừng lo, Cảnh Hàn là người biết chừng mực huống hồ, Ngọc lão sư còn là thê tử của nàng ấy. Dù ly thân hay không thì họ đều là phu phụ, chị không cần phải tự dọa mình như vậy\”.
Nhan Khanh lúc này mới như được trấn an, nàng cảm kích nhìn Quân Nghi Lãnh, sau lại có điểm hiếu kì hỏi \”Cô thế nào lại biết họ là phu phụ đâu ?\”.
Quân Nghi Lãnh chậm rãi cho xe rẽ thêm một ngã tư nữa, nàng nhàn nhạt nói \”Thế nào lại không biết, hôn lễ của họ em còn đến dự mà. Em từng nghe Cảnh Hàn kể lại, các nàng là đôi thanh mai trúc mã, học cùng tiểu học, trung học rồi đến đại học. Ra trường tìm được việc ổn định lại kết hôn cùng nhau, nhưng mà cuối cùng lại không rõ vì chuyện gì mà suýt ly hôn, ly thân như bây giờ đã là kiên trì đến cực điểm của cả hai rồi\”.
Nhan Khanh không ngờ lão sư của mình lại có hôn nhân đẹp nhưng kết thúc lại buồn như vậy, nàng vốn là người đa sầu đa cảm vậy nên tâm trạng cũng vì lo lắng cho Châu Khinh Ngọc mà trùng đi một nửa.
Quân Nghi Lãnh buồn cười nhìn Nhan Khanh, nhẹ nhàng nói \”Các nàng cũng không hẳn là kết thúc, Cảnh Hàn vẫn còn yêu Ngọc lão sư rất nhiều. Mà một cái alpha một khi đã yêu thật lòng sẽ tìm mọi cách để níu kéo lấy tình cảm của mình. Chị không cần vì thế mà không vui\”.