[Bhtt][Tự Viết][Abo Văn] Tái Ngộ Tại Hậu Kiếp – chương 48- hoàn – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Bhtt][Tự Viết][Abo Văn] Tái Ngộ Tại Hậu Kiếp - chương 48- hoàn

Lúc Nhan Khanh tìm đến được bệnh viện tại thành phố A thì đã là gần tối hôm sau. Chính vì thời tiết không thuận lợi, các nàng đã về muộn ba giờ so với ba ngày hạn định.

Xe còn chưa kịp đỗ vào bãi, Nhan Khanh đã vội vã rời xe, cả Cảnh Hàn cũng bị nàng dọa sợ. Nhan Khanh cứ thế gấp rút chạy vào bệnh viện.

Mưa đã tạnh nhưng sắc trời còn u ám mờ mịt, như tâm trạng đau đớn của Nhan Khanh lúc này.

Nhan Khanh khó khăn ôm lấy vò Bồ Đào tửu lẫn tiểu khúc của mình, bước ngắn bước cao mà tìm đến phòng bệnh. Một thân chật vật đến tận cùng, tóc tai tèm lem cùng sắc mặt trắng bệch vì lạnh.

Đám người xung quanh nhìn thấy nàng thì chỉ trỏ thì thầm, nhưng nàng cũng mặc, hiện tại thứ nàng cần là ái nhân của nàng, không phải là tự trọng hay thanh cao.

Rõ ràng đoạn hành lang tìm đến phòng bệnh của Quân Nghi Lãnh rất gần nhưng với Nhan Khanh nó lại xa như vạn dặm. Nàng chạy đi trong tuyệt vọng cùng tăm tối. Xung quanh nàng tấy cả mọi thứ đều hóa thành hư vô, chỉ có ánh dương nàng đang truy cầu sắp tắt lịm.

Nàng tự nhủ với chính mình, hài tử, cố lên, mẫu thân con rất thương con, nàng sẽ không rời bỏ mẹ con chúng ta.

Khoảng thời gian Quân Nghi Lãnh trụ được là ba ngày, hiện tại sắp nửa ngày thứ tư. Liệu nàng ấy… không, nghĩ Nhan Khanh cũng không dám nghĩ.

Cuối cùng Nhan Khanh cũng tìm đến phòng bệnh của Quân Nghi Lãnh, vừa lúc bác sĩ cũng đẩy cửa bước ra. Ông suýt chút nữa thì bị Nhan Khanh va phải, nhưng ông đã nhanh mắt đỡ lấy vai Nhan Khanh phòng hờ nàng vì va chạm mà ngã.

Nhìn thấy Nhan Khanh chỉ mới mấy hôm đã chật vật đến bước đường này, ông cũng có điểm chấn kinh. Trong mắt ngoại trừ kinh ngạc chính là thương hại.

Nhan Khanh thì không quản được nhiều như vậy, nàng cấp thiết hỏi \”Bác sĩ, nàng, nàng thế nào rồi ?!\”.

Bác sĩ kia ái ngại một lúc mới trả lời \”Xin vị tiểu thư đây đừng kích động, bệnh nhân đã cố cầm cự thêm một ngày đã là rất kì tích… vùng não sống của bệnh nhân đã hoàn toàn chết cách đây nửa giờ. Tiểu thư thỉnh nén bi thương\”.

Vị bác sĩ kia coi như cũng đã chứng kiến qua một lần Nhan Khanh kích động, nên cũng có điểm lo lắng, nhưng mà trái với dự liệu của ông, Nhan Khanh chỉ một sắc bình tĩnh. Chỉ thấy nàng ôm chặt lấy hũ gốm sứ rồi tiến vào bên trong. Yên tĩnh đến đè nén, bi thương cũng không tìm thấy.

Nhan Khanh từng bước nặng nề tiến vào bên trong, lúc nhìn thấy Quân Nghi Lãnh lạnh băng nằm đó, tay nàng không tự chủ được run rẩy. Bên cạnh Quân Minh đang thẫn thờ rơi lệ, thấy Nhan Khanh nhưng cũng không phản ứng được gì, có lẽ đã quá nhiều đau khổ thế nên cũng không biết nên kêu lên thế nào, chỉ có thể yên lặng khóc thương.

Nhan Khanh cắn chặt môi để nước mắt bản thân mình không rơi xuống. Nàng tiến tới bên giường, đặt hũ gốm thanh mai xuống bên cạnh. Nâng tay nhẹ nhàng chạm vào dung nhan mà nàng đã ngày nhớ đêm thương.

Nàng ôn nhu đặt lên trán Quân Nghi Lãnh một nụ hôn, mềm nhẹ như cánh hoa đáp xuống xuân trì. Ấm áp giữa đêm mưa giá lạnh, như những lúc Quân Nghi Lãnh đã từng che chở cho nàng. Vừa lúc Cảnh Hàn cũng tiến vào, nàng lẳng lặng chờ đợi nhưng lại không biết chờ đợi điều gì.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.