Quân Nghi Lãnh còn đang định truy cứu rõ ràng điều mà Nhan Khanh đang nói rốt cuộc là làm sao, nhưng chuông điện thoại đã cắt ngang nàng. Nhan Khanh nghe thấy là điện thoại của mình còn định đứng lên lấy, nhưng Quân Nghi Lãnh đã nhẹ nhàng đánh gãy nàng \”Để em lấy cho chị\”.
Nhan Khanh cũng nhu thuận nghe theo, ngồi chờ Quân Nghi Lãnh mang điện thoại đến cho mình. Nhưng lại thấy Quân Nghi Lãnh mang theo điện thoại, nhưng sắc mặt lại phi thường tối tăm. Nhan Khanh mạc danh kì diệu có điểm bất an. Lúc đón lấy điện thoại mới biết, người đang gọi nàng thế nhưng là Tư Lệ, tay nàng không tự chủ được run rẩy.
Quân Nghi Lãnh thấy vậy thì khẽ nói \”Nếu chị không muốn nghe thì tắt đi\”. Nhan Khanh chậm rãi lắc đầu, sắc mặt dị thường tĩnh lặng, cười yếu ớt nói \”Không sao, tôi không muốn chạy trốn mãi được\”.
Quân Nghi Lãnh cũng ngẩn người, có lẽ cùng không ngờ Nhan Khanh có thể dễ dàng đón nhận sự thật một cách nhanh chóng đến như vậy, nàng ôn nhu đặt lên trán Nhan Khanh một nụ hôn, khẽ thì thầm \”Ân, chị chỉ cần nhớ rằng, em đang ở phía sau chị, luôn luôn là vậy\”.
Tay cầm điện thoại của Nhan Khanh vốn đang run rẩy, sau khi nghe xong lời của Quân Nghi Lãnh, lại như được trấn an mà yên tĩnh lại. Nàng chậm rãi điều tiết hô hấp rồi mới nghe máy, còn chưa để nàng nói gì đã nghe thấy giọng nói cao vút đến đau tai của Tư Lệ truyền ra \”Biểu tỷ a, đêm qua cậu thế nào lại bỏ đi đâu ? Tôi cùng Doãn còn chưa cậu xem đến tận hứng mà ?\”.
Nhan Khanh ngược lại chỉ cười nhạt trước châm chọc của ả ta \”Tư Lệ, tôi không có kiên nhẫn để nói những chuyện này, nếu cô không có gì để nói thì tôi tắt máy…\”
Tư Lệ tiếng cười quỷ dị, hung hăng đánh gãy lời nàng \”Biểu tỷ sao lại gấp gáp như vậy chứ ? Tôi còn đang mời biểu tỷ uống cà phê đâu ?\”.
Nhan Khanh nhẹ nhàng cười \”Tư Lệ, tôi không thích vòng vo, cô muốn nói gì thì cứ thẳng thắn, tôi không muốn phức tạp\”.
Quân Nghi Lãnh ngồi bên cạnh nàng, ôn nhu vuốt ve tóc nàng, cuộc nói chuyện của hai người nàng đều nghe thấy hết nhưng lại không có quá nhiều phản ứng, chỉ là trong đôi đồng tử hổ phách u ám luân chuyển sắc lạnh.
Tư Lệ như đùa như thật nói \”Tôi rất thích tính tình này của biểu tỷ, một đức tính tốt mà tôi không có được. Nếu vậy một giờ chiều nay, hi vọng có thể gặp biểu tỷ tại quán cà phê cũ… chính là quán cà phê kỉ niệm của cậu cùng Doãn\”.
Nhan Khanh lạnh nhạt nói \”Được\” liền tắt máy, nàng quả thật chẳng còn đủ kiên nhẫn để nghe thấy mấy lời nhàm chán này của Tư Lệ nữa.
Quân Nghi Lãnh ôn nhu hỏi \”Chiều nay, em đưa chị đi ?\”, thật ra trong lòng lại đang suy tính làm sao để đóng cửa cái quán cà phê mà Tư Lệ nói đến.
Nhan Khanh tim vốn đang lạnh lẽo nhưng khi nghe thấy giọng nói trầm ấm của Quân Nghi Lãnh tâm như được bình lặng lại, nàng cười khẽ \”Ân\”. Thật sự trong lúc Nhan Khanh cảm thấy đơn độc lạc lõng nhất, may mắn đã có cái nữ nhân này bồi bên cạnh.
Tình yêu đôi khi không chỉ sinh sôi từ thấu hiểu hay rung động, mà đôi khi nó chỉ đơn giản bắt nguồn từ ấm áp trong đêm mưa…