[Bhtt][Tự Viết][Abo Văn] Phù Du Mộng – chương 76- phản công – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 13 lượt xem
  • 2 tháng trước

[Bhtt][Tự Viết][Abo Văn] Phù Du Mộng - chương 76- phản công

Vân Du vận tang bào, trên y phục không một họa tiết hoa văn nào, đội khăn tang bi thương. Nàng ôm lấy hũ tro cốt thanh mai, lầm lũi đi trong tuyết.

Nàng tiến vào vườn hàn mai hôm trước, hoa tuyết nhiễm trắng trên nhành mai nghiêng nghiêng. Bên trong Ân Nhã đã bị Vân Nhất chế trụ, tay chân trói chặt nằm vật trên tuyết lạnh. Sắc mặt nàng ta xanh xao, môi tím tái vì lạnh, chật vật không chịu nổi.

Vân Du dừng cách nàng ta một bước, đôi ủng vải bạch sắc đập vào mắt Ân Nhã. Nàng ta chật vật ngước mắt nhìn Vân Du, gắt: \”Ngươi muốn làm gì?\”.

Vân Du vẫy lui Vân Nhất, nàng từ trên cao nhìn xuống Ân Nhã, tay vẫn ôm chặt hũ gốm sứ vào người. Sương khí tràn ra từ phiến môi nàng: \”Ân Nhã… Ngươi đi theo Tử Ca cũng đã hơn ba năm, không ngắn cũng không dài. Vậy với ngươi nàng là gì?\”.

Ân Nhã như nghe thấy một chuyện cười, ả khinh khỉnh: \”Điện hạ đương nhiên là chủ tử của ta, ta đã cùng người vào sinh ra tử…\”.

Vân Du cười khẽ nhưng trong đáy mắt lại không một tia tiếu ý nào: \”Chủ tử? Là chủ tử mà ngươi đã hạ cổ trùng? Ân Nhã ngươi đừng khiến ta buồn nôn với ngươi nữa\”.

Ân Nhã rít từng chữ trong kẽ răng, nét mặt vặn vẹo: \”Không phải là do ngươi sao? Ta cất công hạ loại cổ trùng như vậy, mục đích là muốn ngươi thành dược dẫn! Nhưng thật không ngờ Phượng Nhuận Ngọc ngu ngốc lại chết thay ngươi !!!\”.

Vân Du không bị mấy lời của ả ta chọc giận, nét mặt vẫn an tĩnh như thường, vô thức ôm chặt lấy hũ sứ trong lòng: \”Ân Nhã, ngươi quá nhỏ nhen, cũng quá âm độc. Tử Ca không nên mang một kẻ như ngươi ở bên người…\”.

Ngữ khí khẽ như sắp vỡ tan trong màn tuyết lạnh.

Ân Nhã mở lớn hai mắt, cỗ khiếp sợ bao vây lấy ả. Ả rống lớn: \”Vân Du!! Ngươi không thể giết ta!! Điện hạ sẽ không tha thứ cho ngươi!!!\”.

Vân Du nhìn Ân Nhã nhưng cũng như không nhìn ả, khẽ nói: \”Ngươi nghĩ vì một kẻ như ngươi mà ta cùng Tử Ca sẽ rạn nứt? Ngươi lầm rồi, chỉ là ta sẽ không giết ngươi, nể tình ba năm ngươi đã đi cùng Tử Ca. Ta sẽ tha ngươi một mạng. Nếu ngươi nằm lại trong vườn mai này ba canh giờ để tạ lỗi cùng Ngọc vương mà còn sống, ta sẽ tha cho ngươi…

Ta sẽ để Vân Nhất mang ngươi đến Tịnh Phổ am để ngươi xuất gia làm ni\”. Liền trông thấy Ân Nhã trợn mắt khiếp sợ.

Nói rồi Vân Du quay lưng ly khai, hoa tuyết đáp trên khăn tang một mảnh tịch liêu. Bỏ lại phía sau là lời kêu rống của Ân Nhã.

Lúc Vân Du đến gian phòng, Phượng Tử Ca cũng đã hồi tỉnh từ lâu. Vân Du vừa tiến vào đã thấy ái nhân giáp phục đầy đủ, ba ngàn tóc đen vẫn chưa vãn kim quan, mà nàng ấy còn đang chật vật muốn bới lên.

Vân Du biết nữ nhân kiêu ngạo này sẽ không an phận, rõ ràng thương thể chưa lành nhưng lại không muốn tịnh dưỡng. Thở dài trong lòng. Nàng tiến đến, ấn Phượng Tử Ca ngồi xuống chậm rãi thay nàng ấy vãn tóc.

Ngọc thủ len đan vào tóc đen, từng cử chỉ đều vô hạn ôn nhu, từng chút một vãn kim quan lên tóc ái nhân. Cả hai an tĩnh bồi bên nhau.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.