[Bhtt][Tự Viết][Abo] Ôn Nhu Bảo Hộ – chương 75- ẩn tình – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 3 lượt xem
  • 3 tháng trước
// qc

[Bhtt][Tự Viết][Abo] Ôn Nhu Bảo Hộ - chương 75- ẩn tình

Hôm ấy là ngày bảy tháng tư, Ôn Ngữ đưa Lãnh Ngọc Cẩn về tứ hợp viện Ôn gia. Hôm nay, nàng sẽ ra mắt với mẹ, mong rằng mẹ sẽ đón nhận chuyện này.

Lãnh Ngọc Cẩn nhìn ra khẩn trương giấu trong mắt Ôn Ngữ. Nàng chậm rãi hôn lên đó, thì thầm: \”Đừng lo, mọi chuyện đã có tôi.\”

Ôn Ngữ nhẹ gật đầu, vô luận thế nào, Lãnh Ngọc Cẩn luôn là người mang đến an tâm cho nàng. Vậy nên, nàng luôn toàn tâm tin tưởng nàng ấy.

Nhưng mà… sớm thôi, sẽ không thể nữa…

Lúc vào cổng, Ôn mẹ chạy ra đón Ôn Ngữ. Bà là thật tâm lo cho nàng, lần trước đột nhiên nàng gọi nói chuyện không đâu, bà đã lo lắng cả đêm. May mắn một điều, sau đó Ôn Ngữ được cứu thoát, đã gọi điện trấn an bà rất lâu, bà mới an tâm.

Ôn mẹ còn chưa kịp mừng con gái, đã trông thấy Lãnh Ngọc Cẩn đứng bên cạnh. Sắc mặt bà biến đổi, lập tức lạnh lẽo, bén nhọn quát: \”Ai cho cô đến đây?!! Cút ngay cho tôi!!\”

Lãnh Ngọc Cẩn yên lặng, Ôn Ngữ lại nắm lấy tay Lãnh Ngọc Cẩn công khai trước mắt Ôn mẹ. Ôn mẹ trợn tròn mắt, trong mắt đều là không thể tin cùng khiếp sợ. Bà lập tức phát giận, quát lớn: \”Ngươi?!! Ngươi buông ra ngay cho ta!!\”

Ôn Ngữ yên lặng, nàng vẫn nắm tay Lãnh Ngọc Cẩn, đây đã biểu hiện rõ kiên định của nàng. Lãnh Ngọc Cẩn còn cầm theo giỏ quà. Thấy tình hình không ổn, nàng đặt giỏ quà trước mắt. Ôn giọng cùng lễ độ nói: \”Ôn di, lần đầu đến thăm nhà, con có mang theo chút quà, mong Ôn di không chê.\”

Ôn mẹ lạnh lùng nhìn Lãnh Ngọc Cẩn, sâu trong mắt đầu phẫn hận, thậm chí là gai nhọn. Bà giật phăng giỏ quà, rồi đập nó xuống đất, còn hung hăng lấy chân đạp lên.

\”Quà sao??!! Này thì quà này!! Một bọn giả nhân giả nghĩa!!\”

Ôn Ngữ cũng vì thế bị chọc giận, nàng kéo tay mẹ mình, kêu lên: \”Mẹ?!! Mẹ làm gì vậy?!\”

\”Chát!!!\”

Ôn mẹ vứt cho Ôn Ngữ cái tát, nhưng Lãnh Ngọc Cẩn đã chịu thay nàng. Tràng diện nhất thời không chút khả quan.

Ôn Ngữ thấy Lãnh Ngọc Cẩn như vậy mà đau lòng, nàng nhìn mẹ mình, trong mắt có giận cũng có trách móc.

Ôn mẹ đương nhiên nhìn ra tình cảm Ôn Ngữ cùng Lãnh Ngọc Cẩn, bà càng giận hơn. Hung hăng kéo Ôn Ngữ về phía mình, bà đẩy mạnh Lãnh Ngọc Cẩn. Quát lên đanh thép: \”Cô cút khỏi đây cho tôi!! Ôn gia này có chết cũng không làm thông gia với Lãnh gia cao quý của cô!! Cô cút đi, tha cho con gái của tôi!!!\”

Lãnh Ngọc Cẩn yên lặng, nàng chỉ nhìn Ôn Ngữ, Ôn Ngữ cũng quýnh lên, kéo tay mẹ mình ra. Nói: \”Mẹ!! Người nghe con giải thích có được hay không?!! Chuyện đâu còn có đó, sao mẹ có thể vô lý đến như vậy?!!\”

Ôn mẹ lại phớt lờ, hung hăng đẩy Ôn Ngữ vào trong đóng cửa lại, bỏ mặc Lãnh Ngọc Cẩn ở ngoài.

Ngắn ngủi mấy phút náo loạn, cứ vậy trở nên yên lặng. Lãnh Ngọc Cẩn lẳng lặng đứng ngoài cửa, vóc người thon dài mà cô độc.

Bên trong, còn nghe loáng thoáng tiếng Ôn mẹ và Ôn Ngữ tranh cãi.

\”Mẹ!! Mẹ làm vậy là sao?!\” Ôn Ngữ không phục nói.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.