Trương Yên Nhi nghe Ôn Ngữ liền mạch nói mà mặt mày tái méc đi, cảm giác kinh hoảng dâng lên trong xương cốt. Đám người chung quanh cũng vì vậy mà kinh hoảng, dường như bọn họ không nghĩ đột nhiên Ôn Ngữ sẽ làm vậy. Hơn nữa, khí thế lúc Ôn Ngữ nói, tuyệt không phải nói đùa.
\”Vừa rồi là chuyện gì vậy? Thiên nột, Yên Nhi không lẽ lại chuốc thuốc Ôn Ngữ?!! Chuyện này không có khả năng, Yên Nhi nhân phẩm luôn rất tốt mà!?\”
\”Ai mà biết được, năm đó Ôn Ngữ từng hại Yên Nhi lúc ở trường, ai biết có phải là đang trả thù hay không?! Này cũng quá nhỏ nhen rồi đi, thật đáng sợ!!\”
\”Sẽ không như vậy đi, nghe khẩu khí của Ôn Ngữ, hình như là thật đó!! Còn có thuốc ở trong tay Trương Yên Nhi ràng ràng, này quá là bỉ ổi rồi, sao lại dùng thủ đoạn dơ bẩn thế chứ!!\”
Dương Triết đánh xoảng một tiếng trong lòng, hắn đã sớm biết chuyện sẽ không dễ dàng gì mà. Bị Ôn Ngữ bắt tại trận, đúng không phải chuyện hay ho.
Hắn tiến đến, nghe chung quanh có tiếng xì xào liền trần giải với Ôn Ngữ: \”Ôn Ngữ, em chắc gì đây là thuốc kích dục mà vội kết luận như vậy? Huống hồ… Yên Nhi nào giờ là bạn thân với em… làm sao có thể làm vậy?\”
Dương Triết càng nói càng đuối lý, muốn chối tội giúp Trương Yên Nhi lại không biết chối làm sao. Bằng chứng Ôn Ngữ vẫn đang cầm trong tay, Trương Yên Nhi muốn bỏ thuốc vào rượu, Ôn Ngữ đã bắt thấy tận mắt. Ở đây bao nhiêu là người, có ai bị mù đây, càng nói càng giấu đầu hở đuôi.
Một omega làm việc ở nơi hỗn tạp như Ôn Ngữ, tất yếu phải có kĩ năng bảo vệ chính mình. Suốt thời gian ngoại giao của nàng, số lần bị bỏ thuốc nhiều không đếm xuể. Nàng đối phó riết thành quen, làm sao có thể bị chút mánh khóe tầm thường của Trương Yên Nhi qua mắt được.
Ôn Ngữ còn biết loại thuốc Trương Yên Nhi dùng là thuốc dạng viên sủi. Tác dụng thúc dục rất mạnh, không mùi không vị. Chẳng qua lúc cho thuốc vào chất lỏng, thuốc này mất từ 7 đến 8 giây mới tan hết, đồng thời sẽ sủi bọt khí nhỏ. Nếu cho vào nước, bọt khí sẽ dễ phát hiện ra. Nhưng nếu cho vào rượu thì khó nhìn ra hơn. Vậy nên chỉ bằng chi tiết nhỏ Trương Yên Nhi cố tình bỏ nước mời rượu, nàng đã đoán ra ngay.
Không ngờ cô ta còn dám giở trò như vậy. Đúng là loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
\”Dương tiên sinh không tin đây là thuốc kích dục? Không sao cả, dường như lúc nãy Trương tiểu thư có làm rơi hai phần thuốc vào rượu, tôi sẽ mang cả rượu và thuốc đi xét nghiệm sơ một lượt. Khi có chứng cứ xác thực, chúng ta có thể gặp nhau tại tòa… Tôi nói, có đúng không, Phó viện trưởng?\” Ôn Ngữ nói.
Sắc mặt Phó viện trưởng không dễ nhìn lắm. Ông ta từng một lần đánh tiếng với Lãnh Ngọc Cẩn muốn Ôn Ngữ hầu hạ một đêm. Lãnh Ngọc Cẩn đã lạnh lùng chối bỏ làm ông ta mất mặt mũi không ít. Ít lâu trước, Trương Yên Nhi vừa hay lại tìm đến, nói rằng nàng ta là bạn thân Ôn Ngữ, mong ông ta nâng đỡ vào chính phủ. Ông ta liền nảy ra ý này. Định hôm nay để Trương Yên Nhi ra tay giùm, nào ngờ còn là loại vô tích sự không nên chuyện.
Giờ bị Ôn Ngữ gọi đến, ông là quan chức chính phủ, nào có thể dửng dưng như không trước chuyện phạm pháp. Vậy nên đứng dậy nói vài câu: \”Ôn trợ lý bớt giận đã. Thật không ngờ chuyện lại thế này. Aizzz… Đều là bạn thân với nhau, sao lại có thể…\”