CÔNG TY ĐÁ QUÝ HB
-hi…Thư kí Lâm…Thư kí Lâm
Cô tung tăng vui vẻ đến công ty như mọi ngày. đi từ thang máy ra mọi người trong văn phòng ai thấy cô vào cũng vui vẻ chào cô.Cô cũng lịch sự vui vẻ chào lại họ. Có lẽ hôm nay là ngày đặc biệt gì đó khiến cho tâm tình cô cũng trở nên vui vẻ hơn bình thường.
-Chào mọi người…Làm việc tốt nha
cạch..
-ủa…chưa tới sao? Lại nướng
cô bước vào văn phòng nhìn xung quanh căn phòng không thấy nó đâu. Mọi thứ vẫn yên tĩnh một cách lạ thường. Cô nghĩ nó đi trễ nên cũng ngồi xuống bàn làm việc riêng của mình làm việc như mọi hôm.
Nhưng cô làm việc cho tới giữa trưa mà vẫn không thấy tăm hơi nó đâu cả. Nên lấy điện thoại ra gọi cho nó.
-Sao gọi cả ngày rồi không nghe máy chứ? Đồ chết bầm em đi đâu rồi.
Khiết Băng đang ngồi trong bàn làm việc cả buổi sáng không thấy nó đến công ty nên lo lắng gọi điện thoại. Nhưng cô gọi cả chục cuộc mà chẳng ai thèm nghe máy hết. Cô bắt đầu lo lắng và khó chịu ngồi ở bàn làm việc mà nhìn điện thoại độc thoại một mình.
-Nay sinh nhật mình em ấy không nhớ thật sao?…Hay là có chuyện gì rồi….
CÔ ủ rủ tủi thân vì nghĩ ngày sinh nhật mình mà không biết là nó có nhớ hay không mà cả ngày mất tích. Nhưng cô cũng lo lắng cho sự an toàn của nó. Nên tiếp tục gọi thêm vài lần nữa.
Nhưng cuối cùng sự lo lắng của cô cũng được xoa dịu khi cuối cùng nó cũng chịu bắt máy.
-alo..
Vừa nghe tiếng nói của kẻ trốn mất bóng cả ngày lo lắng được xoa dịu nhưng sự khó chịu lại tăng lên,Khiết Băng giận dữ quát to vào điện thoại :
-Đồ chết bầm…em biết tôi gọi em bao nhiêu lần rồi không? Em đi đâu cả ngày mà không tới công ty vậy hả? Có biết tôi lo lắng cho em lắm không?…
-À.hihi.Em xin lỗi.Hôm nay em phải đi làm công việc rất quan trọng. Nên hôm nay không đến công ty được. Có thể chắc muộn lắm mới về. Nên chiều chị nhớ lái xe về cẩn thận nha.
-vậy sao. ( Em ấy quên hôm nay là sinh nhật mình thật sao?)…Vậy thôi em làm việc đi.Công việc quan trọng hơn.bye
Khiết Băng ủ rủ buồn bã cúp máy rồi ngồi chóng tó cằm biểu môi nhìn về hướng chỗ ghế nó hay ngồi mà buồn rầu.
Sinh nhật mà không có người yêu bên cạnh đúng là buồn hết chổ nói. Tan làm Khiết Băng cũng chẳng buồn đi đâu, nên một mạch đi về nhà chui rút trong phòng.
-Đồ chết bầm….em đó, nói yêu tôi mà sinh nhật tôi em cũng không nhớ nữa. Yêu…yêu con khỉ móc.huk…
Cô giận dỗi như 1 đứa con nít ngồi trên giường cầm con khủng long đưa ra trước mặt chỉ chỉ vào mặt nó trách móc. Cứ tưởng như con khủng long đó là Khả Hân vậy. Trách xong rồi cũng ôm nhu ôm vào lòng mình.
-Khủng long….mày nói xem..có phải em ấy quên sinh nhật tao luôn không? Mày thấy có ai như tao không? sinh nhật mà phải ở nhà 1 mình như thế này…Người yêu thìcả ngày chẳng thấy mặt mũi méo mó đâu cả…haiz