(Bhtt)(Tự Viết) Chị Ơi!!! Em Yêu Chị – chương 2 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

(Bhtt)(Tự Viết) Chị Ơi!!! Em Yêu Chị - chương 2

Hôm sau.khi đang lê cái thân tàn tạ vào sân trường. Nó thấy cô đang đi ngang nó tiến về phòng giáo viên.
Hôm nay cô xinh nga.áo sơ mi trắng.quần tây.thêm làn da trắng nõn.tay áo săn lên tới khuỷu tay.lộ ra cánh tay trắng ngần.nó nhìn qua.rồi thở dài.
-hôm nay không có sức ngắm nổi nữa rồi. Đúng là tiền có thể giết chết người mà.
Nó ngao ngán bước lên lớp.vừa đến lớp.Nó đã nằm bẹp ra bàn
-Này mày sao vậy? Tối qua không ngủ à.😪

Nhi Nhi lo lắng ngồi quay ghế đối diện nó.lắc tay nó gặn hỏi.

-Chứ…gì… nữa.

Nó trả lời uể oải từng chữ.nhưng không thèm nhìn đứa bạn thân mình 1 cái.cứ gục xuống bàn mà nằm.

-Mày đừng nói với tao hết tiền đi ăn trộm luôn nha 3.

-mày khùng à. Tối qua phải đi làm chạy tiệc cưới đến 12h mới xong.1h mới về tới nhà. Còn phải ngồi chép bài hôm bữa nữa.4h sáng mới chợp mắt được.

– Haizz. Còn 10 phút nữa mới vô học chợp mắt tí đi.

Nhi vuốt vuốt nhẹ tóc nó.Nhìn con bạn đừơng đường là 1 đại tiểu thư mà phải đi làm khổ cực.mà lòng xót xa không kém. Nhưng cũng không biết giúp như thế nào.

-Cả lớp đứng

Tiết đầu là của Khiết Băng.cô bước vào lớp với vẻ mặt như mọi ngày, không cười,như 1 tảng băng di động.cô thấy nó nằm dài trên bàn nhưng vẫn ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống.

-Hân Hân.dậy.mau….mau.cô tới rồi kìa.😯

Nhi Nhi thấy Khiết Băng đang tiến đến bàn nó.thì lây lây con heo đang say ngủ kế bên dậy.

Khiết Băng thấy nó ngủ cũng không muốn mới sáng sớm làm không khí lớp căn thẳng. Nên nhẹ nhàng lấy tay lay lay nó dậy.

-Để yên nào.

Đột nhiên Nó nắm chặc bàn tay cô rồi đưa xuống dưới mặt kê lên ngủ.(chỉ là nó nghĩ tay đó là của con bạn thân nó thôi :))  )

Lâm Khiết Băng 1 phen ngỡ ngàng.nhìn chằm chằm con người đang nằm trên bàn dám làm vậy.trước giờ chưa ai dám làm như vậy với cô.
Đám học sinh cũng 1 phen đứng tim. Vì hôm nay Tiểu quỷ của lớp chán sống dám nắm tay cô giáo Băng lạnh lùng nhất trường kê lên ngủ tỉnh queo.mà lo sợ dùm cho nó.

-Lưu Khả Hân…em dậy cho tôi mau.

-Á…Á đau…đau.ĐỨA NÁO CHÁN SỐNG DÁ…. a.cô Băng.

Lâm Khiết Băng nhéo lổ tay nó kéo lên.Nó đau quá không còn biết trời trăng gì hết la toán lên ôm lổ tai đang đỏ dần lên. Rồi khựng lại khi biết người nhéo nó là cô Băng. Bỗng khi nhìn cô ở cự li gần tim nó đập nhanh một nhịp. (sao khó thở vậy nek )

-Em vừa mới ns gì.

Cô nhíu mày nhìn nó.

-dạ.em tưởng…
Nó cúi rầm mặt trả lời k dám nhìn cô.

-ra ngoài.

-(ra thì ra.sí tôi sợ chắc. Axì đau quá.)

Nó bước ra.không quên quay lại lườm Nhi Nhi 1 cái như trách móc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.