[Bhtt][Thực Văn] Yêu Tại Tuyền Thành – Chương 27 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 10 lượt xem
  • 3 tháng trước
// qc

[Bhtt][Thực Văn] Yêu Tại Tuyền Thành - Chương 27

Tôi cùng Tiểu Tân đi dạo sau khi đã ăn tối, trên đường bắt gặp cảnh một đôi tình nhân làm ầm ĩ đòi chia tay, hai cười cãi nhau kịch liệt, người con gái rất chảnh choẹ, cãi vã một hồi xong quay ra tát người nam một cái bạt tai, người qua đường không ai là không nhìn thấy, tỷ lệ người quay đầu lại xem là 100%.

\”Này, thanh niên ngày nay, có mỗi chuyện chia tay mà cũng làm ầm ĩ lên như vậy, không biết tự nhỏ giọng lại sao.\” Tôi thì thầm hỏi Tiểu Tân: \”Cậu nói xem nhỡ như chúng ta chia tay, cậu sẽ không làm vậy với tớ chứ?\”

Tiểu Tân hừ một tiếng: \”Cậu muốn tìm đến cái chết à!\”

Trán tôi bắt đầu đổ mồ hôi hột, tôi sợ trở thành cái bao cát của người khác, thời buổi ngày nay, mạng người đúng là không đáng một đồng! Nói một câu thôi cũng có thể rước hoạ vào thân. Tôi áp a ấp úng: \”Chỉ là cảm thán một câu dựa vào hoàn cảnh thực tế thôi mà!\”

Tiểu Tân bĩu môi, rất nghiêm túc mà bày tỏ ý kiến: \”Thật ra muốn chia tay cũng được, nhưng cậu phải thừa nhận là do cậu thay lòng đổi dạ, là cậu phụ lòng tớ.\”

Lời này làm tôi không tài nào tiêu hoá nổi, bèn nổi giận đùng đùng: \”Sao cậu nói năng không có căn cứ gì như vậy! Tớ nói muốn chia tay lúc nào! Lại còn đổ hết lỗi lên đầu tớ!\”

\”Là cậu hỏi tớ trước mà, tớ còn chưa tức thì thôi, cậu tức cái gì! Ối! Toi rồi!\”

\”Làm sao đấy?\”

\”Giày cao gót của tớ bị kẹt! Tại cậu cứ nói chia tay đấy!\”

Tôi cúi đầu nhìn, gót giày của Tiểu Tân bị kẹt vào khe hở của phiến đá, cả bàn chân của nàng không thể nào cử động được. Tôi bật cười thành tiếng, làm mặt xấu với nàng: \”Ai bảo cậu đi giày cao gót cơ! Tự mình tìm rắc rối mà còn trách ai! Ông trời thật sự đã mở to mắt!\”

Mặt Tiểu Tân mông lung đầy sương mù: \”Tớ không rút ra được, làm sao đây?\”

Hai tay tôi giơ ra, nhún vai theo cách của người Tây: \”Oh, my god! My baby, đen thôi đỏ quên đi.\”

Tiểu Tân ủ rũ: \”Dương Dương, cởi giày của cậu ra đi.\”

Tôi cảnh giác: \”Để làm gì?\”

\”Đổi giày! Tớ đi giày của cậu.\”

\”Không được, thế thì tớ mang gì.\”

\”Bị ngốc sao, tớ đổi giày cho cậu, cởi giày cậu ra đi, lát nữa sẽ đổi lại, tớ không thể cứ mãi kẹt như vậy được. Mau lên, ngoan nào.\”

Tôi nghĩ cũng thấy đúng, nàng cứ đứng mãi như vậy cũng không ổn, tôi bèn ngồi xuống bậc thang bên cạnh cởi giày ra đưa nàng, may thay chiều cao chúng tôi bằng nhau, giày có thể thay nhau dùng.

Tiểu Tân mang giày tôi vào, tôi tốn bao nhiêu công sức mới có thể rút chiếc giày của nàng ra: \”Đường gập ghềnh như vậy mà cậu cũng có thể đi một cách nghệ thuật ảo ma, thật thán phục.\”

Tiểu Tân đặt đôi giày cao gót trước mặt tôi: \”Đi vào, chúng ta tiếp tục đi dạo.\”

Tôi ngu cả người: \”Tớ? Tớ đi giày cậu? Giày cao gót sao? Sao cậu nói mà không giữ lời vậy!\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.