Toàn bộ nhà ở một mảng hỗn độn, Ứng Phi Yên sắc mặt cực kỳ khó coi, vài người hầu chạy tới giúp nàng chùi lau quần áo, mẹ hét lên một tiếng, xông tới đỡ lấy Tô Lệ.
Tô Lệ lung lay sắp đổ, nàng há mồm muốn giải thích, dạ dày lại một trận cuồn cuộn, vội vàng ngậm lại miệng.
Mẹ Lý Chân Chân rốt cuộc là đau lòng con cái, vội không ngừng đỡ lấy:
\”Dì Trương, mau tới đây! Giúp tôi đem Lệ Lệ đỡ lên giường đi!\”
Tô Lệ bị mẹ cùng dì Trương đỡ trái đỡ phải, trở lại phòng của mình nằm xuống, nàng nhắm mắt lại, hít sâu, dùng nước ấm dì Trương đưa tới chậm rãi súc miệng, dì Trương lại hỗ trợ lau mình, lau mặt.
Nằm ở trên giường dần dần bình tĩnh trở lại, Tô Lệ nghe thấy mẹ mình Lý Chân Chân ở bên nhẹ giọng hỏi:
\”Lệ Lệ a, con rốt cuộc là nghĩ gì vậy?\”
Trong lời nói của Lý Chân Chân tràn đầy cảm thán.
Lý Chân Chân từ lúc đầu đã không thích Ứng Phi Yên, đại khái là một loại trực giác của nữ nhân, lúc Tô Lệ còn trong thời kỳ thiếu nữ, bị Ứng Phi Yên mê hoặc chân tình, Lý Chân Chân thường xuyên khuyên nhủ Tô Lệ, tính khí nóng lên còn cùng Tô Lệ cãi nhau, quan hệ mẹ con dần dần bị kéo xa.
Nhưng hiện tại, Tô Lệ giương mắt nhìn Lý Chân Chân, chỉ cảm thấy khuôn mặt mẹ mình thật thân thiết.
\”Mẹ, con không muốn kết hôn. Nhiều năm rồi, con một lòng nhào vào trên người Ứng Phi Yên, còn cùng mẹ cãi nhau…… Là con không đúng.\”
Tô Lệ thanh âm rất thấp, rốt cuộc vừa mới ói xong, sức lực không đủ.
Nhưng Lý Chân Chân lại nghe đến rõ ràng!
Nàng khó mà tin được, con gái nhỏ thân thể yếu đuối lại phản nghịch này của mình, làm nàng mỗi ngày đều không an lòng, hiện tại vậy mà chủ động xin lỗi!
Lý Chân Chân trước kia xuất thân từ nông thôn, kích động tới nổi nói tiếng địa phương:
\”Ai da cái con nhỏ này, đứa nhỏ này nha, mặt trời mọc hướng Tây rồi!\”
Tô Lệ chỉ mỉm cười, duỗi tay nắm lấy tay Lý Chân Chân.
Lý Chân Chân kích động đến âm thanh lớn thêm vài phần:
\”Tốt! Tốt! Thật tốt quá! Con gái bảo bối của mẹ có thể nghĩ thông suốt là tốt, mẹ đã nói rồi, Ứng Phi Yên kia vừa nhìn là biết không phải dạng tốt gì! Kinh nghiệm xã hội của con lại thiếu thốn, nhưng mà cũng trách mẹ, lúc trước không thấy tốt cho con, làm cho con nhỏ kia đem con lừa đi…… Nhưng mà, có thể hay không nói cho mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?\”
Tô Lệ trên mặt lộ vẻ khó xử, chắc chắn là không thể nói mình nắm mơ thấy đi?
Cũng may Lý Chân Chân thấy con gái sắc mặt không tốt, liền không hỏi nhiều, vẻ mặt vui mừng.
\”Lệ Lệ con yên tâm, nếu con muốn gì, ba mẹ còn có anh con chị con, khẳng định đều làm cho con, còn họ Ứng kia, cũng đừng nghĩ tiến vào cửa nhà ta một bước! Dì Trương, chúng ta cùng nhưng người khác nói một chút, không cần giặt quần áo cho cô ta, đi đi đi!\”