[Bhtt][Edited] Vợ Của Ta Là Quận Chúa – 90 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Bhtt][Edited] Vợ Của Ta Là Quận Chúa - 90

Được rồi, dù có nằm trên giường tưởng tượng thế nào, thì dùng chính mắt thật nhìn vẫn là tốt nhất ~

Hoàng cung quả là một nơi sâm nghiêm, thực sự sâm nghiêm.

Sâm nghiêm đến mức vừa tiến vào một bước đã cảm nhận cả luồng lãnh khí. Tuy chỉ cách một bức tường, nhưng phía ngoài hoàng cung người đi đông vui tấp nập, bên trong lại giống hệt như miếu hoang không người. Có thì chỉ là những hàng hộ vệ trang nghiêm xếp thẳng, những vị cung nữ thái giám đầu cúi gằm vội vã bước đi, một lời cũng không nói. Và cuối cùng, chính là Hoàng thượng – người được tôn sùng sống lâu muôn tuổi.

Buổi sáng, Tấn Ngưng đã dùng chút thời gian tỉ mỉ dặn dò ta, cái gì không nên nói, điều gì không nên làm, nhìn thấy hoàng đế phải làm lễ ra sao, phải như thế nào ngồi xuống, như thế nào đứng dậy… Đến khi nàng công đạo xong toàn bộ mọi việc cần chú ý, ta chỉ cảm thấy não mình như muốn vỡ tung, chứa đầy một đống lễ nghi phiền phức, choáng váng không biết làm sao.

Vào đến cửa cung, một hộ vệ dẫn chúng ta tiến tiếp, đi đến một tòa thành không biết gọi là gì, đứng bên ngoài là một vị thái giám tuổi còn trẻ. Hắn đến gần, khom thân mình nói: \”Quận chúa, Quận mã gia, nô tài phụ trách đưa nhị vị tới gặp Hoàng thượng, thỉnh theo ta.\”

Không phải chứ, còn muốn đi?!

Lông mi ta nhăn thành một đường, vừa định há miệng, Tấn Ngưng đã kịp lúc dùng ánh mắt ý bảo ta không nên nói lung tung, đành cố nén oán hận trong lòng xuống. Cuối cùng, lại đến ngoài một tòa cung điện đặc biệt xa hoa, thái giám kia đối chúng ta nói: \”Thỉnh nhị vị chờ ở nơi này, đợi ta vào thông báo một tiếng.\” Nói rồi, xoay người tiến vào trong điện, chẳng buồn liếc một cái đến bọn ta.

Thái độ phục vụ kém tàn bạo.

Trong lòng oán hận càng nhiều, đau cho quận chúa ta liền hỏi: \”Ngưng nhi, chân của ngươi có mệt hay không?\”

Tấn Ngưng lắc đầu, lo lắng nhìn ta, thấp giọng hỏi: \”Ngươi mệt?\”

\”Không có.\” Ta cũng vội lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài, quận chúa nếu nói không mệt, ta còn có thể nói mệt sao.

\”Chịu thêm một chút.\” Không hổ là con giun trong bụng ta, quận chúa hoàn toàn không để ý tới ta phô trương sức mạnh, nhẹ giọng an ủi, \”Lát đi vào là có thể ngồi.\”

Ta thở dài, nhẹ giọng nói: \”Xem ra đêm nay trở về lại phải phao chân.\” Nghĩ một chút, ta chợt cười xấu xa đến sát bên tai Tấn Ngưng nói, \”Ngưng nhi, đêm nay ta giúp ngươi xoa bóp chân nhé?\”

Tấn Ngưng lập tức đỏ mặt, nghiêng đầu khẽ sẳng giọng: \”Đừng hồ nháo.\” Khi ở ngoài phòng, mỗi khi ta đùa giỡn, cho dù có là vui đùa lành mạnh, cũng đều bị Tấn Ngưng xem là \”Hồ nháo\”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.