Tư Ngữ nuốt vội viên thuốc giảm đau, cơn đau bụng tan biến nhưng cảm giác mệt mỏi rã rời vẫn còn đọng lại trong người.
Sau khi ăn xong bữa trưa, nàng chìm vào giấc ngủ sâu. Khi tỉnh dậy, ánh sáng mờ nhạt len qua kẽ màn rọi vào phòng, Tư Ngữ mơ hồ nhìn thấy bóng người lờ mờ ngồi ở mép giường. Bản năng mách bảo khiến nàng thốt lên: \”Ai đó?!\”
\”……\” Người ngồi bên mép giường khẽ run bả vai, dường như bị nàng làm giật mình. Một lát sau, tiếng đáp nhẹ vang lên: \”Là chị.\”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Tư Ngữ thở phào nhẹ nhõm, lòng bỗng chùng xuống. Chưa kịp thở hết hơi, đôi mắt nàng đã bị một bàn tay ấm áp che kín.
\”Này, làm gì thế?\” nàng hỏi, giọng còn pha chút ngái ngủ.
\”Cạch!\” Đèn đầu giường bỗng sáng lên.
Bàn tay kia cũng vừa lúc buông ra, để nàng dần thích nghi với ánh sáng. Tư Ngữ chớp chớp mắt, nhìn Lục Tịch đứng trước mặt mình, dùng giọng khàn nhẹ, hỏi: \”Chị về từ lúc nào thế?\”
\”Khoảng mười phút trước,\” Lục Tịch trả lời.
Động tác dụi mắt của Tư Ngữ khựng lại, nàng mỉm cười hỏi: \”Chẳng phải chị vừa về đã lén lút vào phòng em sao?\”
\”Đúng vậy.\” Lục Tịch thẳng thắn đáp, \”Dì nói em không được khỏe, nên chị vào xem.\”
\”Rồi đứng ngắm em suốt mười phút?\” Tư Ngữ nheo mắt hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
\”Ừm,\” Lục Tịch chẳng hề cảm thấy có gì sai trái, thản nhiên đáp, \”Chị thấy em ngủ say quá, không nỡ đánh thức.\”
Trong đầu Tư Ngữ hiện lên hình ảnh Lục Tịch ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Cảnh tượng đó vừa khiến nàng cảm thấy kỳ lạ, vừa có chút dễ chịu. Giọng nàng trở nên mềm mại hơn: \”Đi công tác mệt lắm phải không?\”
Lục Tịch lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt ve gò má tái nhợt của Tư Ngữ, khẽ hỏi: \”Còn đau không?\”
Ban đầu không hề đau, nhưng nghe câu hỏi đầy quan tâm của Lục Tịch, Tư Ngữ bỗng nũng nịu, vòng tay ôm lấy cánh tay của cô, rầm rì: \”Khó chịu lắm.\”
Lục Tịch căng thẳng, vội hỏi: \”Thuốc không có tác dụng sao?\”
Tư Ngữ cau mày, ra vẻ yếu đuối: \”Thuốc chỉ giúp giảm đau thôi, nhưng vẫn không thoải mái chút nào.\”
Lục Tịch không chút nghi ngờ, ân cần nói: \”Để chị xoa bụng cho em.\”
Tư Ngữ chờ đợi câu này từ lâu, lập tức nằm ngay ngắn, để mặc Lục Tịch kéo chăn vén áo ngủ lên, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nàng, xoa nhè nhẹ.
Cảm giác dễ chịu lan tỏa, đúng là được xoa bụng khiến nàng thoải mái hơn rất nhiều.
Tư Ngữ thoải mái tận hưởng sự phục vụ chu đáo của Lục Tịch, ngón tay nàng lơ đễnh cuốn lấy một lọn tóc rơi xuống, nhẹ nhàng chơi đùa. Nàng chợt nhớ ra chuyện lúc nãy, liền nói: \”Hôm nay bà nội và Viên Kiều đến thăm.\”
\”Dì đã nói với chị rồi.\” Lục Tịch khẽ đáp, mắt không rời biểu cảm của Tư Ngữ, vừa xoa bụng cho nàng vừa nhẹ nhàng hỏi: \”Kỳ sinh lý lần này của em có sớm hơn bình thường không?\”


