Được sự đồng ý của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn bắt đầu xem xét tối nay nên mang Thời Thanh Thu đi đâu. Ngay cả khi nằm trên giường ngủ một chút, cô vẫn không ngừng suy nghĩ. Thời Thanh Thu nghĩ cô đã ngủ rồi liền với tay tắt điện thoại đi.
Sau mấy ngày họp thật sự rất mệt mỏi, trong phòng yên tĩnh, Ôn Khinh Hàn nghĩ một chút liền mơ màng ngủ thiếp đi. Có lẽ là do trước khi ngủ cô đang nghĩ về nhiều thứ, cho nên sau khi ngủ cô liền nằm mơ.
Trong mơ là khi vẫn học đại học, Thời Thanh Thu hẹn cô cùng đến khu ẩm thực gần trường để ăn. Bởi vì nhiều ngày không gặp nhau, ngày đó khóe môi Ôn Khinh Hàn luôn nở nụ cười, đi theo Thời Thanh Thu vào cửa hàng đó.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Kỳ Duyệt, nụ cười trên môi cô không còn nữa.
Thời Thanh Thu nắm tay cô đến chỗ Kỳ Duyệt, cô nhớ rõ ngày thường Thời Thanh Thu chỉ mỉm cười lễ phép với người khác, nhưng ánh mắt của nàng ngày đó lại có một tia ấm áp, mỉm cười nói với cô: \”Khinh Hàn, đây là bạn gái mình, Kỳ Duyệt. Hai người đã từng gặp nhau, cậu có nhớ không?\”
Ôn Khinh Hàn biết Thời Thanh Thu xa cách cô hơn là vì có Kỳ Duyệt. Cô cũng biết nàng cùng Kỳ Duyệt chung một chỗ từ lâu rồi. Cô cũng nhìn thấy hai người hôn nhau ở góc khuất hành lang.
Đến nay cô vẫn nhớ rõ, nhưng cô không nhớ mình đã trải qua ngày hôm đó như thế nào. Cô cố gắng chịu đựng nỗi chua xót trong lòng. Bên cạnh là Thời Thanh Thu ôn nhu nhìn Kỳ Duyệt, cô không dám nhìn thêm nữa, trong lòng cô chỉ nhớ kỹ Thời Thanh Thu rất hạnh phúc.
Cậu thích ai, ai có thể làm cho cậu hạnh phúc, cho dù không phải là tôi cũng không quan trọng phải không? Nguyện vọng của tôi là chỉ cần cậu hạnh phúc, mà kết cục như vậy còn có rất nhiều con đường dẫn cậu đến. Chỉ là, cậu không chọn con đường có tôi mà thôi.
Giấc mơ này kỳ thực trôi qua rất bình lặng, khi Ôn Khinh Hàn tỉnh lại cũng rất bình tĩnh. Bởi vì từ trước đến nay cô vẫn luôn giấu kín sóng gió trong lòng.
Đèn trong phòng vẫn sáng, Ôn Khinh Hàn hơi hé mắt. Vốn là đang nằm nghiêng, cô xoay người đối mặt với trần nhà, môi mỏng khẽ mở, theo đó là một tiếng thở dài nhẹ nhàng lười biếng. Cơn buồn ngủ còn vươn lại vì nhìn thấy người bên cạnh mà dần tan biến.
\”Thanh Thu, tôi ngủ bao lâu rồi?\” Thanh âm của Ôn Khinh Hàn có chút nhẹ nhàng vì vừa mới tỉnh dậy. Cô chống người dựa vào đầu giường, nhìn thấy Thời Thanh Thu đang ngồi ở mép giường.
\”Bây giờ là tám giờ, nói xem cậu ngủ bao lâu rồi?\” Thời Thanh Thu không mang theo bộ dáng trách móc, đưa cho cô một ly nước làm ẩm cổ họng.
\”Đã lâu như vậy.\” Ôn Khinh Hàn uống một hớp nước trong cốc, hơi nhíu mày, hai tay cầm cái cốc đặt lên bụng, thấp giọng nói: \”Thực xin lỗi, tôi ngủ quá giờ cơm mất rồi\”.
Ngữ khí của cô trở nên rõ ràng, có vẻ đã tỉnh táo hơn vừa rồi. Thời Thanh Thu đưa tay lấy cốc của cô đặt lên bàn cạnh giường, hỏi: \”Không phải cậu nói muốn ra ngoài một chút sao? Vừa vặn chúng ta đi ăn tối luôn.\”
Ôn Khinh Hàn bắt gặp ánh mắt tươi cười của Thời Thanh Thu, mở miệng nói: \”Ừm, được.\”
Ngủ qua giờ ăn là điều trong cuộc sống có quy tắc của Ôn Khinh Hàn hầu như chưa bao giờ lệch khỏi quỹ đạo. Nhưng sau khi nghĩ lại, chuyện kết hôn với Thời Thanh Thu cũng chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của cô. Cô là ăn cả ngã về không, hoàn toàn không có đường lui, mọi bước tiến sau này đều là suy nghĩ, đều là lựa chọn chân thật nhất của cô.
							

