Cơm chiều ăn rất thư giãn, Trần Cẩm rất biết cách tìm chủ đề, nói chút chuyện mấy năm nay, một ít vụ kiện rất thái quá, nói xong lời cuối cùng nhìn cái ly lắc đầu: \”Người thật sự có rất nhiều loại.\”
Trên bàn cơm ba người im miệng không nói.
Người có rất nhiều loại, đời người cũng có rất nhiều loại, mỗi một loại lựa chọn, đều là cuộc đời không giống nhau. Trần Cẩm đứng dậy, nói: \”Em đi lấy rượu.\”
Tô Nghi quay đầu: \”Cô ơi, chúng cháu không thể uống rượu, phải lái xe.\”
\”Vậy không quay về, cô còn muốn cùng Nhược Tinh nói chút chuyện đầu tư.\”
Tô Nghi nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh cười cười: \”Cô, cháu cùng cô uống vài ly, Tô Nghi lái xe sẽ không uống.\”
\”Buổi tối không ở nơi này?\”
Bùi Y Nhiên liếc mặt ngắm nhìn Tô Nghi, nhàn nhạt tiếp lời Trần Cẩm: \”Không ở nơi này, ở nhà bên cạnh cũng được.\”
Dù sao cũng ở ngay đối diện.
Trần Cẩm gật đầu: \”Đúng vậy, ở nhà của cô.\”
\”Vậy Nhược Tinh cùng cô uống vài ly, cháu liền không uống.\”
Xem như lời từ chối ngầm, Trần Cẩm im im, nói: \”Cũng được, cô cùng Nhược Tinh uống một chút.\”
Trần Cẩm còn lấy cho Tô Nghi đồ uống, Bùi Y Nhiên uống rượu, vẻ mặt nhìn không ra khác thường.
Bốn người cạn ly, Trần Cẩm cùng Hứa Nhược Tinh nói chuyện đầu tư, Hứa Nhược Tinh nói: \”Cháu trở về cùng Lê Thần thương lượng một chút, có tin tức sẽ báo cho cô.\”
\”Không cần nóng vội, thời gian về sau còn dài.\”
Bùi Y Nhiên nhấp ngụm rượu vang đỏ, có chút đắng ở lưỡi, Tô Nghi không uống rượu, chỉ là cúi đầu ăn cơm, ngẫu nhiên Trần Cẩm hỏi chuyện ngẩng đầu trả lời đôi câu, khi nói chuyện vô tình chạm phải ánh mắt Bùi Y Nhiên, Tô Nghi giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Trần Cẩm hỏi: \”Ăn tết hai đứa định đi về nhà bà ngoại Tiểu Nghi sao?\”
Hứa Nhược Tinh gật đầu: \”Dạ, năm nay đi về nhà bà ngoại.\”
\”Trùng hợp quá.\” Trần Cầm nói: \”Năm nay chúng ta cũng định về nhà bà ngoài Tiểu Nghi, bà ngoại già rồi, cũng thích nhìn con cháu.\”
Tô Nghi không nói chuyện.
\”Vậy Tiếu Nghi, gần đây nếu là có thời gian, cùng cô đi mua chút đồ được không? Cũng không thế để bà ngoại cháu tự đi đặt mua đồ tết.\”
Tô Nghi không ý kiến: \”Dạ.\”
Bùi Y Nhiên muốn mở miệng, thở ra một hơi, vẫn là không nói chuyện.
Sau khi ăn xong Trần Cẩm vẫn hỏi hai người lần nữa: \”Thật sự không ở lại sao?\”
Tô Nghi cười: \”Không được đâu cô, chúng cháu phải đi về trước.\”
\”Cũng được, vậy cô có việc gì sẽ gọi điện thoại cho hai đứa.\” Nói xong nhìn về phía Bùi Y Nhiên, nói: \”Tiểu Nghi phải đi, chúng ta đi tiễn hai đứa đi.\”
\”Không….\”
\”Đi thôi!\”
Bùi Y Nhiên cùng Tô Nghi đồng thời mở miệng, Hứa Nhược Tinh liếc mắt nhìn vẻ mặt Tô Nghi, kéo tay, cười nói: \”Vậy đưa chúng con đến gara.\”


