Thần Hi ký hợp đồng bao nuôi với Lê Chỉ, một phần lớn lý do là vì ham muốn cơ thể của nàng.
Nếu thuê nhà bên ngoài, nghĩa là sẽ sống dưới mí mắt của Đại tiểu thư, đến lúc đó sẽ rất bất tiện.
Thần Hi nhớ tới cái tủ đầy túi xách và quần áo hàng hiệu trong ký túc xá của mình, cảm thấy rất không nỡ.
Mặc dù bây giờ không thể đeo, nhưng quay về vẫn có thể ôm ấp, vuốt ve cho đỡ thèm.
Hơn nữa, Thần Hi mơ hồ cảm thấy nếu sống chung thì mối quan hệ của họ giống như sẽ có chút thay đổi.
Ánh mắt cô đảo tới đảo lui viện cớ, \”Em cảm thấy hiện tại cũng khá tốt.\”
Thần Hi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Lê Chỉ, giả vờ thoải mái cười nói, \”Đại tiểu thư muốn gặp em lúc nào cũng được, có gọi là có mặt ngay.\”
\”Hơn nữa, khách sạn cũng không phải lúc nào cũng kín phòng, chúng ta không cần phải tốn thêm tiền để thuê nhà.\”
Cô thật là chu đáo, chỉ nghĩ đến cách tiết kiệm tiền cho chị phú bà.
Lê Chỉ im lặng nhìn Thần Hi viện cớ, ngón tay từ từ bấu chặt lấy điện thoại.
Nàng muốn hỏi Thần Hi rằng có phải chỉ coi nàng như một công cụ hay không, ngoài ngủ ra thì chẳng muốn làm gì cả.
Nhưng lời này lại nghẹn trong cổ họng, làm sao cũng không thốt ra được.
Không biết là vì không nỡ đánh người đang cười, hay là sợ nói xong hai người đến cả py cũng không làm được.
Cảm giác này giống như sự bực bội vô cớ trước khi cơn mưa rào mùa hè ập đến, trong lòng ngột ngạt nhưng không tìm được lối thoát.
Nàng nhìn Thần Hi, Thần Hi đón lấy ánh mắt của nàng, nụ cười vốn dĩ thoải mái trên khuôn mặt dần dần cứng đờ.
Thần Hi cũng cảm thấy mình viện cớ quá sứt sẹo, không có sức thuyết phục, mi mắt chớp chớp rồi lại quay sang nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Cô vì phối hợp với Đại tiểu thư đã không đeo túi, không mặc đồ hiệu, chẳng lẽ sau này quay về ngay cả sờ cũng không sờ được sao?
Rõ ràng hai người mới vui vẻ cách đây nửa tiếng, sao giờ đây đột nhiên lại biến thành chuyện phải hy sinh sở thích của bản thân.
Ngón tay Thần Hi lướt vô thức trên màn hình, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Nếu bây giờ hủy hợp đồng, liệu sau này còn có thể ngủ với Đại tiểu thư không?
Cả hai không ai lên tiếng, bầu không khí trong phòng chìm vào im lặng.
Thần Hi chậm rãi bò đến mép giường để lấy quần áo của mình.
Lê Chỉ nhìn thấy động tác của cô, vô thức nhíu mày, lòng càng trống rỗng hơn so với lúc nãy, \”Em làm gì vậy?\”
\”Mặc quần áo đi về?\” Thần Hi dò hỏi, \”Hình như chị đang tức giận.\”
Lê Chỉ muốn phản bác rằng mình không có, nhưng trong lòng nàng thực sự không vui.
Nàng quay mặt về phía màn hình máy tính, môi mím chặt không nhìn Thần Hi.
Với bộ dạng này của Đại tiểu thư, cũng không biết là có cho phép cô đi hay không.
Nhưng Thần Hi cảm thấy nếu mình tiếp tục mặc quần áo và đi ra ngoài, Đại tiểu thư chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.
Kiếm tiền không dễ, Thiến Thiến thở dài.
Thần Hi chần chừ một lúc, rồi đặt quần áo xuống, nằm lại giường, chuẩn bị ngủ.
Về chuyện chuyển ra ngoài ở, cô cũng không muốn thỏa hiệp.
Cô cũng không thiếu tiền đến mức phải răm rắp nghe theo mọi lời của kim chủ.
Thần Hi nhắm mắt nằm trên giường, khi gần chìm vào giấc ngủ, bỗng cảm nhận một sức nặng bên cạnh.
Là Đại tiểu thư tắt đèn lên giường.
Lê Chỉ khác với Thần Hi, nàng ngủ rất quy củ, giữ nguyên một tư thế suốt đêm.
Thần Hi ngủ sao dễ chịu thì ngủ, mỗi khi ngủ dậy, một chân của cô luôn gác lên người Lê Chỉ.
Thần Hi vốn đã sắp ngủ thiếp đi, nhưng khi cảm nhận được người bên cạnh đã nằm xuống, bỗng dưng tỉnh táo, cơn buồn ngủ ban đầu cũng tan biến theo.
Cô ước lượng khoảng cách giữa hai người trên giường lớn, cố ý giả vờ trở mình, rồi đưa tay ra đặt lên người Lê Chỉ bên cạnh.
Vừa vặn chạm vào tay của nàng.
Thần Hi nở nụ cười đắc thắng trong mắt, lúc đang định dùng ngón út câu lấy ngón tay của Đại tiểu thư——
Lê Chỉ chợt xoay người ra ngoài, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Nàng quay lưng về phía cô, không nói một lời nhưng lại thể hiện rõ ràng ý tứ từ chối.
Thần Hi kinh ngạc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của đối phương.
Hơn nửa ngày mới phản ứng lại, mím mím môi, chớp mắt, hạ mi xuống, thu tay lại và ôm vào lòng.
Trong lòng dấy lên một nỗi uất ức không lý do.
Thần Hi rúc sang một bên, quay lưng lại với Lê Chỉ, cuộn tròn người ngủ rất ngoan.
Lòng Lê Chỉ có chút loạn.
Loạn đến mức dù biết rõ hành động lúc nãy của Thần Hi là đang muốn lấy lòng nàng nhưng vẫn cố ý né tránh.
Mối quan hệ của hai người rõ ràng là bao nuôi và được bao nuôi.
Thần Hi cũng không làm gì sai, cô rõ ràng đã hoàn thành nghĩa vụ ngủ với nàng, không hề vượt quá giới hạn.
Cô thậm chí còn sẵn sàng chủ động làm trò như ngày hôm nay.
Vậy bản thân không hài lòng điều gì?
Là đề xuất thuê nhà bên ngoài bị Thần Hi từ chối?
Hay là Thần Hi quá rạch ròi trong mối quan hệ này?
Nhưng đây là bao nuôi.
Lê Chỉ càng cảm thấy Thần Hi làm đúng càng bực bội trong lòng, bực bội không nói nên lời.
Nàng không ngủ được, lặng lẽ nghe tiếng sột soạt phát ra từ phía sau, cảm nhận được Thần Hi đang di chuyển đến gần mép giường.
Giường trong phòng ngủ chính vốn đã lớn, hiện tại nàng ngủ ở mép giường, Thần Hi cũng ngủ ở mép giường, giữa hai người trống một khoảng cách, đủ cho hai ba người ngủ nữa.
Ngón tay Lê Chỉ đặt bên gối nắm chặt lại, ngực như bị đè lên một lớp bông thấm nước, nặng trĩu, ngột ngạt đến không thở nổi.
Hai người duy trì tư thế ngủ này cho đến rạng sáng.
Thần Hi hiếm khi ngủ ngoan ngoãn như vậy, không kẹp chân vào chân nàng, cũng không lăn qua cuộn vào lòng nàng.
Lê Chỉ ôm nửa chăn ngồi trên giường, nhìn Thần Hi thức dậy rửa mặt.
\”Chào buổi sáng.\”
Thần Hi chủ động chào hỏi nàng, như thể chuyện không vui tối qua đã được bỏ qua.
Lúc đầu Lê Chỉ cũng nghĩ vậy, thậm chí trong lòng còn nhẹ nhõm.
Cho đến khi nhìn thấy Thần Hi từ trong túi đeo chéo lấy ra đồ lót sạch để thay, đồng thời vứt thẳng sợi dây đỏ hôm qua vào thùng rác, tiện thể mang rác ra ngoài giúp nàng.
Lê Chỉ còn chưa kịp định thần lại sau hành động trút giận của Thần Hi, thì đã thấy cô lấy điện thoại ra.
\”Xe em gọi đến rồi, đi trước nhé.\”
Thần Hi cầm theo túi rác, mỉm cười vẫy tay chào Lê Chỉ.
Lê Chỉ kinh ngạc nhìn người với mái tóc đuôi ngựa buộc cao gọn gàng, không ngoảnh đầu lại đi ra khỏi phòng ngủ của mình.
Nàng vốn dĩ hôm nay còn định đưa Thần Hi đi ăn món Pháp, chỗ ngồi tối qua đã kêu trợ lý đặt rồi.
Hiện tại xem ra Thần Hi hoàn toàn không có hứng thú này.
Ngay cả việc để Lê Chỉ đưa về trường cũng không muốn.
Lê Chỉ ngồi trên giường, nghe thấy tiếng cửa lớn đóng lại, sau một lúc mới phản ứng lại.
Có lẽ Thần Hi đang tức giận.
Mặc dù cô biểu hiện không rõ ràng, nhưng chính là đang tức giận.
Lê Chỉ vén chăn, bước xuống giường bằng chân trần, đi đến bên cửa sổ sát đất trong phòng khách, vén một góc rèm cửa và nhìn xuống.
Chỉ một lát sau, Lê Chỉ đã nhìn thấy Thần Hi từ bên trong đi ra, đi đến thùng rác bên ngoài, ném mạnh chiếc túi đang cầm trên tay vào thùng.
Ngay trước khi lên xe, Thần Hi đột nhiên quay đầu nhìn về hướng nhà Lê Chỉ.
\”…!\”
Lê Chỉ bỗng dưng chột dạ, buông tay khỏi rèm cửa, khe hở vốn đang hở ra lập tức khép lại.
Lê Chỉ đứng trước rèm cửa khép kín, tim đập thình thịch, rung lên khiến lòng ngực tê dại.
Đoán chừng Thần Hi đã đi, Lê Chỉ mới giơ tay nhéo nhéo sống mũi, thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này có vẻ hơi nghiêm trọng.
Thần Hi đi taxi về thẳng ký túc xá.
Cô về sớm, lúc này Tiếu Tiếu vẫn chưa dậy, nhìn thấy cô từ bên ngoài trở về với vẻ lạnh lùng, mơ mơ màng màng hỏi, \”Thiến Thiến, cậu về rồi à?\”
Thần Hi ừ một tiếng, kéo cửa tủ ra nhìn những chiếc túi xách hàng hiệu của mình trong tủ, lúc này cảm xúc mới bình tĩnh lại.
Cô lấy chiếc túi vừa mua tháng trước ra, ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve chất liệu da bê mềm mại của chiếc túi như đang vuốt ve một đứa trẻ.
\”Về rồi, không đi nữa.\”
Cô ôm chặt lấy chiếc túi, \”Mẹ nhớ mấy đứa muốn chết.\”
Tiếu Tiếu ngơ ngác nằm bò trên giường tầng nhìn xuống, \”Cậu sao vậy?\”
Thần Hi chớp chớp mắt, \”Không sao cả, tớ có thể có chuyện gì.\”
Cô khẽ hừ một tiếng, \”Phụ nữ tính là gì, túi xách mới là chân ái.\”
Thần Hi nằm trong ký túc xá cả buổi, trong lúc đó nhận được điện thoại từ trưởng nhóm.
\”Thần Hi, cô còn nhớ bộ phim cổ trang lần trước chúng ta đóng vai nha hoàn không? Hình như đạo diễn của họ đang cho tất cả diễn viên quần chúng thử vai, cô có muốn đi thử không?
\”Mặc dù là một vai nhỏ, nhưng nếu diễn tốt, biết đâu sẽ có cơ hội nổi tiếng.\”
Thần Hi bật dậy khỏi giường như con cá chép, \”Đi.\”
Cô xuống giường, sửa soạn trang điểm, \”Chờ tôi nửa tiếng, tôi sẽ tới ngay.\”
Đúng là tình cảm không thuận, sự nghiệp thuận nha.
Thần Hi vội vàng trang điểm rồi ra ngoài, lúc chọn túi xách, theo thói quen định lấy chiếc túi vải giá hai mươi tệ một chiếc của mình.
Tay đã vươn ra rồi, Thần Hi đột nhiên khựng lại, đổi hướng và đeo chiếc túi da bê yêu thích của mình lên vai.
Cô soi gương kiểm tra lớp trang điểm, nở một nụ cười hài lòng.
Nhìn xem vị đại minh tinh tương lai này, dù không ngủ ngon giấc một đêm mà trạng thái vẫn hoàn hảo như vậy, tương lai thức khuya chắc chắn không thành vấn đề.
Thần Hi gọi xe, chuẩn bị đến đó càng sớm càng tốt.
Vừa đi đến cổng trường, điện thoại rung lên một tiếng.
Là tin nhắn của Đại tiểu thư.
[Ra ngoài ăn cơm không?]
Thần Hi khựng lại, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước, liền phát hiện ra xe của Lê Chỉ đang đỗ bên ngoài.
Rõ ràng Lê Chỉ đã nhìn thấy cô.
Thần Hi lông mi khẽ động, mãi đến khi kịp phản ứng mới phát hiện ra cô đã vô thức dùng cánh tay che logo chiếc túi trên vai lại.
\”…\”
Thiến Thiến bị sốc, mới bao lâu mà đã mắc bệnh nghề nghiệp rồi?
Lê Chỉ nhìn Thần Hi từ phía cổng đi tới, trong lòng buông lỏng.
Thần Hi vốn dĩ rất tốt tính, sáng nay có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, nói không chừng em ấy đã hết giận rồi.
Lê Chỉ mở cửa xe bước xuống, chuẩn bị đưa cô đi ăn món Pháp.
Thần Hi cách nàng càng ngày càng gần, trong mắt Lê Chỉ lộ ra ý cười, đang chuẩn bị chủ động nói chuyện thì——
Một chiếc taxi bất ngờ dừng lại trước mặt mình.
Sau đó Lê Chỉ trơ mắt nhìn Thần Hi, người vốn đang đi về phía mình, thản nhiên mở cửa xe và ngồi lên.
Chiếc taxi đã cướp người thành công, không chần chừ một giây một phút nào, lập tức lái xe đi.
Cổng trường bỗng chốc chỉ còn lại khói xe cùng Đại tiểu thư với khuôn mặt vô cảm.
\”…\”
Lê Chỉ siết chặt tay vào tay nắm cửa xe, sắc mặt khó coi.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên một tiếng.
Nàng bực mình cúi đầu nhìn.
Là tin nhắn của Thần Hi:
[Xin lỗi nhé Đại tiểu thư, chúng ta đã thỏa thuận ước pháp tam chương, ở bên ngoài phải giả vờ không quen biết nhau.]
[Vậy nên, tạm biệt nhé ~]
[/ hôn gió.]
Lê Chỉ nhìn màn hình đầy những nụ hôn đỏ rực nóng bỏng, chán nản tựa vào thân xe.
Không hề có chút tức giận nào.
Nàng có thể trách ai đây.
——————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Vải thiều: Để tôi nhìn xem là ai nâng đá đập vào chân rồi? Ồ, là tôi à