Cầm cây sáo để bên môi, tiếng sáo du dương chậm rãi truyền vào không trung, nghe thật bi ai, Trần Thành không ngờ mình lại thổi bài Tái Kiến.
Thổi xong, Trần Thành ngượng ngùng cười: \”Để cho Tuyết Tình chê cười\”.
Tuyết Tình lắc lắc đầu, yên lặng chăm chú nhìn Trần Thành, trong lòng nghĩ, vì sao tiếng sáo của hắn lại bi thương ?
Tuyết Tình lại làm thế nào biết được, đây vốn là một ca khúc bi ai, Trần Thành nhìn vào tình cảnh hiện tại, nên cảm thấy bài này thực rất hợp.
\”Không thể tưởng được đường ca biết thổi sáo hay như vậy\”. Tiết Tử Diên không biết khi nào đi vào hậu hoa viên, thời khắc này nguyệt đình bỗng yên lặng.
Tuyết Tình nhìn cô gái này, không khỏi kinh ngạc, đồng thời tự trách bản thân, có người đi vào hậu hoa viên cũng không phát hiện ra, đúng là một sai lầm trí mạng. Có lẽ, chính mình cũng kỳ quái tiếng sáo xuất thần kia, Tuyết Tình tự tìm lý do.
Trần Thành không nghĩ là nàng sẽ xuất hiện, cũng hơi ngẩn ngẩn ra: \”Sao ngươi lại tới đây?\”.
\”Đường ca có khách, cũng không giới thiệu cho muội muội biết sao?\”. Tiết Tử Diên cười thật ngọt ngào, nhưng Trần Thành xem ra cũng rất giả.
\”Tiểu nữ là Tuyết Tình\”. Tuyết Tình tự giới thiệu tên. Tuyết Tình ở đại đường có gặp qua nàng, nhưng không nghĩ là đường muội của Tiết Hoàng Sanh.
Tiết Tử Diên nhìn thấy Tuyết Tình, ánh mắt ôn nhu như nước, rồi lại có điểm si mê, nhưng chỉ lóe qua, nhẹ nhàng nói: \”Ta gọi là Tiết Tử Diên, nghĩa nữ nhị thúc của Tiết Hoàng Sanh\”.
Tuyết Tình gật gật đầu, xem như chào hỏi.
\”Ngươi về phòng trước đi, ta ở đây chiêu đãi Tuyết Tình\”. Trần Thành không nể tình hạ lệnh đuổi khách. Trần Thành chính là người như vậy, sẽ không đối với người mình không thích nể chút khách sáo, không thích là không thích.
Nghe Trần Thành nói như thế, Tiết Tử Diên buồn rười rượi: \”Đường ca thật không ngờ chán ghét tiểu muội như vậy sao? Có khách nhân đến không gọi tiểu muội thì thôi đi, bây giờ còn đuổi người ta đi\”.
Trời ạ! Đây là nữ nhân gì vậy, còn giả bộ Trần Thành trong lòng kêu thảm, đồng thời đối với cô gái này càng cực kỳ chán ghét, nàng cả đời này ghét nhất là kẻ tiểu chân, hận không thể tát nàng.
\”Chớ ở trước mặt ta giả bộ, người khác không biết ngươi, ta còn xa lạ sao? Ngươi tốt nhất cách xa ta ra một chút\”. Trần Thành nổi nóng, không thèm để ý có Tuyết Tình bên cạnh, ngôn từ cũng chú ý, nàng chính là ót nóng lên, làm việc bất kể hậu quả.
\”Đường ca buồn bực ta, tiểu muội sẽ cáo từ vậy\”. Tiết Tử Diên lộ vẻ mặt ưu thương, nói xong lại nhìn Tuyết Tình không bỏ được, cuối cùng cất bước rời đi.
\”Ai…\”. Tuyết Tình đột nhiên hét lớn, tay vừa nhấc, theo trong ống tay áo bay ra mấy cái châm nhỏ hướng bên cái cây bên tường vọt tới. Trần Thành lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy trên cây té xuống một tên hắc y nhân, ngay sau đó, theo tường có hơn mười tên hắc y nhân tiến vào, rút kiếm hướng Trần Thành đâm tới.