Cam Nguyễn nhận được thiệp của Ngôn Thi: \”Nguyễn Tịch là gì của cô?\”
Tống Hiệu Hiệu nhận được thiệp của Cam Nguyễn: \”Rất vui được gặp cô.\”
Cam Nguyễn nhận được thiệp của Tống Hiệu Hiệu: \”Như một con mèo con\”.
Ngôn Thi nhận được thiệp của Tân Thần: \”Hứa với tôi, nói nhiều lên, được không?\”
Tân Thần không nhận được thiệp.
Cam Nguyễn cầm hai phong thư, đỏ mặt, nàng cho rằng mình là người không nổi bật.
Rửa mặt xong, mấy người thay áo thun trắng và quần jean chương trình chuẩn bị, xuống lầu chuẩn bị nấu cơm. Chương trình này có hơi khác với những chương trình khác trên thị trường, bởi vì tác giả lười viết về cách ăn mặc, các cô ở trong tiểu viện đều ăn mặc đơn giản mà thống nhất, gọi mỹ miều là có thể quan sát bản thân chân thật hơn.
Vào lúc 6 giờ chiều ngày 12 tháng 9 năm 2024, camera quan sát thấy họ đang nấu ăn.
Ngôn Thi đi vào phòng bếp trước, quan sát nồi niêu xoong chảo một chút, rất tự giác bắt đầu rửa nồi. Cam Nguyễn là người thứ hai đến, bởi vì nhận được thiệp, mà chính mình không có viết cho Ngôn Thi, nên nàng có chút xấu hổ, đứng ở bên cạnh rửa tay, hỏi cô: \”Cô muốn đeo tạp dề không?\”
Trước khi lên chương trình nàng đã xem qua rất nhiều chương trình giải trí, bình thường mà nói cảnh nấu cơm trong bếp chính là đeo tạp dề hay đưa đồ gì đó.
Ngôn Thi nhìn nàng một cái: \”Cô nhất định phải đi theo quy trình sao?\”
A…
Cam Nguyễn là một người rất nghiêm túc, quyết định tham gia chương trình, nàng muốn chuẩn hóa quy trình, cố gắng làm tốt nhất có thể.
Nhưng rất hiển nhiên, Ngôn Thi không nghĩ như vậy, Cam Nguyễn hít hít mũi, im miệng.
Người thứ ba tới là Tân Thần, \”Wow, đã bắt đầu rồi à.\” Cô nàng luôn chào hỏi bằng ánh mặt trời rực rỡ trong ngôn ngữ, vòng qua bên cạnh Ngôn Thi, hỏi cô: \”Cô biết nấu cơm?\”
\”Rõ ràng.\” Ngôn Thi nói.
Tân Thần cười: \”Nấu có ngon không?\”
\”Vô cùng ngon.\”
\”Phụt.\” Bên cạnh có một tiếng nho nhỏ, Cam Nguyễn hé miệng cười, không biết tại sao Ngôn Thi cũng chọc nàng cười.
Ngôn Thi dùng một nồi dầu sôi, vén tai lên, nhìn đáy nồi nói: \”Không tin?\”
\”Tôi tin mà.\” Cam Nguyễn chuyên tâm rửa rau, hỏi, \”Rửa cho cô hai trái cà chua được không?\”
\”Ừ, muốn ăn cái gì rửa cái đó, tôi đều biết nấu.\” Ngôn Thi chậm rãi nói.
\”Wow, cô giỏi dữ vậy.\” Tân Thần nghiêng đầu nhìn cô.
Ngôn Thi lại hỏi: \”Cô biết không?\”
Tân Thần cong mắt cười: \”Không, tôi chỉ biết cổ vũ thôi.\”
Ngôn Thi gật đầu, chỉ vào phòng ăn: \”Đến đó ngồi cổ vũ đi, phòng bếp này nhỏ lắm.\”
Tân Thần bĩu môi, nhìn Cam Nguyễn, đứng dậy khỏi bàn: \”Vậy tôi đi dọn bát đũa.\”
Ôm bát đi ra, gặp được Tống Hiệu Hiệu khoan thai đi đến, đầu tiên cô ấy nhìn Cam Nguyễn một cái, Cam Nguyễn cũng nhìn cô ấy, hai người nhận được thiệp của nhau, bầu không khí có chút khác. Tống Hiệu Hiệu cười, tai Cam Nguyễn đỏ lên, vẫn rất giống một con mèo con, giống như meme trên mạng, cái kiểu má hồng.