Hai người ở đó tình nùng ý mật hôn một lúc lâu, cho đến khi không kiềm chế được, bởi vì thời điểm không thích hợp, Khúc Mặc Thương khắc chế bản thân nhẹ nhàng đẩy Lâm Thanh Hàm ra.
Môi hai người đều đỏ mọng ướt át, nhìn đối phương đều không giấu được tia thâm tình, cuối cùng hai người đều bật cười, Khúc Mặc Thương điểm điểm trán nàng: \”Thời gian không còn sớm, chị phải đi làm, buổi tối… chúng ta tiếp tục.\”
Lâm Thanh Hàm thò lại gần cắn môi cô: \”Không đứng đắn.\”
Khúc Mặc Thương bị đau, khẽ tsk một tiếng, nhìn Lâm Thanh Hàm nở nụ cười, tiễn Lâm Thanh Hàm rời đi, Khúc Mặc Thương sờ sờ môi, sau đó cười lắc đầu trở lại Thiên Thịnh.
Khi cô đến văn phòng, Khúc Thịnh nhìn cô liếc mắt một cái: \”Vui vẻ như vậy, vợ con lại đến đây?\”
Ánh mắt Khúc Mặc Thương có chút mơ hồ: \”Dạ, bởi vì biết Khổng Ích Tường tới đây em ấy không yên tâm, cho nên em ấy mới tới đây.\”
Khúc Thịng nhìn trên môi cô còn có dấu răng, dời tầm mắt: \”Vậy cũng phải chú ý một chút, này giống bộ dáng gì.\”
Khúc Mặc Thương sờ sờ môi, trong lòng rất xấu hổ, nhưng cô đã vẫn nghiêm túc nói: \”Con biết rồi.\”
Khi đi ra cửa cô câu môi, trong lòng thầm nhớ rõ nợ của Lâm Thanh Hàm, buổi tối trở về nhất định phải phạt một lần. Cuối cùng kết quả là buổi tối sau khi Lâm Thanh Hàm cùng cô hòa nhau một ván, nàng đã bị Khúc Mặc Thương ăn sạch, cuối cùng chỉ có thể ôm cô nức mở oán giận: \”Chị… chị đã nói không … không, ưm… quá phận.\”
Khúc Mặc Thương hôn lên vành tai nàng, hô hấp nóng rực: \”Chị nói buổi tối tiếp tục, em… em để lại dấu vết trên môi chị bị ba chị nhìn thấy.\”
Lâm Thanh Hàm sững sờ một lúc, sau đó cắn môi kêu rên một tiếng, cả người run rẩy, sau khi cả người mềm nhũn ra cuối cùng Khúc Mặc Thương cũng buông tha cho nàng. Trong lòng Lâm Thanh Hàm cảm thấy có chút oán hận, khúc Mặc Thương thoạt nhìn ôn nhu nhã nhặn nhưng khi vừa đến trên giường thì nàng không thể áp được cô, trước kia không tính, hiện tại đã biết người này sống thêm một đời, cố tình ỷ lớn hϊếp nhỏ khi dễ nàng, nàng mềm nhũn ngẩng đầu lên, lại cắn cô một cái nói: \”Khúc Mặc Thương, chị ỷ lớn hiếp nhỏ.\”
Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng rời khỏi, chọc đến nành run rẩy mới hôn nàng nhẹ giọng nói: \”Ừm, em có biết lúc đó chị vẫn luôn chịu đựng không muốn em, nhưng một khi đã quá phận chị liền cảm thấy mình giống như lão a di đáng khinh. Nhưng hiện tại, chị đã nhận ra, đối với em chị chính là đáng khinh, cả đời này cũng không thay đổi được, có lẽ là muốn ỷ lớn hϊếp nhỏ cả đời.\”
Hai chân Lâm Thanh Hàm yếu ớt, vươn tay nhéo nhéo cô: \”Chị không thể yêu thương trẻ em chút sao?\”
Sắc mặt Khúc Mặc Thương hơi tối sầm, muộn thanh nói: \”Em chê chị già?\”
Lâm Thanh Hàm hơi thương tiếc liếc nhìn cô một cái: \”Được tiện nghi còn khoe mã, chị chê em nhỏ, em không được chê chị già sao?\”
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, sau đó lại trở mình đè nàng ở dưới thân, cô nhìn Lâm Thanh Hàm thấp giọng nói: \”Chị đây sẽ yêu thương trẻ em.\”