Trong xe bật máy sưởi, không khí ấm áp dễ chịu.
Hoà Mộc nhắm mắt nằm nghiêng trên ghế sau, vừa xoay người, suýt chút nữa thì rơi xuống.
Cô khẽ rên một tiếng, mở mắt ra, nhận thấy xung quanh đã thay đổi. Đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Giống như một chú mèo con, cô mở to mắt và co người lại, ngồi thẳng lên, cảnh giác nhìn xung quanh.
Nhìn thấy người lái xe là Mục Thanh Nhiễm, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
\”Dưới ghế có nước.\” Mục Thanh Nhiễm lên tiếng.
Hoà Mộc liếc nhìn vào gương chiếu hậu, chạm phải ánh mắt của Mục Thanh Nhiễm rồi hỏi: \”Sao tôi lại ở trên xe của chị?\”
Mục Thanh Nhiễm không trả lời.
Hoà Mộc cũng không hy vọng Mục Thanh Nhiễm sẽ trả lời câu hỏi của mình. Cô xoa xoa thái dương, trong đầu loé lên ký ức đứt đoạn trước đó, hình như cô đã gọi điện cho Mục Thanh Nhiễm.
__ \”Chị gái, qua đêm không? Tôi là người có tiền!\”
Cô nhớ lại câu nói khi nhào vào người Mục Thanh Nhiễm ở quán bar.
Hoà Mộc dùng tay bịt mắt, thở dài một hơi.
Cảm giác xấu hổ không phải chuyện lớn, nhưng xấu hổ trước mặt Mục Thanh Nhiễm, muốn nhảy khỏi xe luôn!
\”Lỡ uống quá nhiều, gọi điện thoại cho chị là một sự cố.\” Hoà Mộc nói, \”Chị có thể dừng xe, tôi không cần chị nữa__\”
\”Cô nên cảm thấy may mắn là khi tỉnh lại, cô ở trên xe của tôi chứ không phải ở một con hẻm vắng nào đó!\” Mục Thanh Nhiễm nắm chặt vô lăng, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Hoà Mộc vẫn còn hơi choáng, khi cảm thấy khó chịu lại bị mắng một cách vô lý, cảm giác uất ức trào lên, cô nói bằng giọng cáu kỉnh: \”Tôi đâu phải trẻ con, hơn nữa Tần Hân cũng ở đó, chẳng đến nổi nghiêm trọng!\”
Mục Thanh Nhiễm giọng lạnh lùng: \”Có lẽ cô muốn tỉnh dậy trên giường của một người lạ thì hơn.\”
Hoà Mộc tức giận đáp lại, \”Đúng, tôi hôm nay đi quán bar là để tìm một người lạ qua đêm, ít nhất họ cũng sẽ không chê kỹ thuật của tôi kém!\”
Mục Thanh Nhiễm cười nhạt, \”Thật tiếc.\”
Hoà Mộc nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, ánh mắt nóng như lửa, muốn đốt cháy lớp mặt nạ của Mục Thanh Nhiễm, \”Chị giận rồi.\”
Mục Thanh Nhiễm khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, khoé môi khẽ cong lên, \”Tôi không phải robot hay bảo mẫu, giữa đêm khuya phải bỏ công việc để đón một kẻ say rượu, người bình thường nào không giận chứ?\”
\”Chị không nhất thiết phải đến.\” Hoà Môc nghiến chặt quai hàm, \”Tỉnh dậy, tôi sẽ không nhớ là đã gọi điện cho chị, chỉ là chuyện nhỏ thôi.\”
\”Tôi không ngờ yêu cầu của Hoà tổng đối với tình nhân lại thấp như vậy.\”
Hoà Mộc không muốn nói gì nữa, mở cửa sổ, trong xe giờ chỉ còn lại tiếng gió thổi.
Từ trước đến nay, Mục Thanh Nhiễm luôn khiến cô bối rối và hiểu lầm vào những lúc cô không nên nuôi hy vọng nhất.
Nếu thực sự chẳng để tâm chút nào thì sao lại tỏ ra tức giận như vậy?